Thêm một ngày lặng lẽ trôi qua
Niềm vui rủ nhau đi rất nhẹ
Nỗi buồn trở mình thật khẽ
Trong đêm nằm nghe âm thanh lặng yên.
Ơi nỗi buồn không tên
Thèm được dựa vào một bờ vai mà khóc
Đi qua bao cuộc vui vẫn thấy mình cô độc
Dài thật dài là đêm.
Khẽ khàng đêm đi qua nhà em
Sương tần ngần rơi giọt buồn trong vắt
Vì đã quá khuya nên gió không thể hát
Vì quá xa rồi nên em chẳng thể gọi tên anh.
Bài này em vừa đọc hôm qua. Để em check lại xem tác giả là ai chị nhé.
ReplyDeleteCảm ơn em, chị đã tìm lại tên tác giả rồi: Chu Vân Thảo :-).
ReplyDelete