Và cây sồi đã úa vàng
Thị trấn buồn như một ngày không mây trắng
Tôi, người trở về chẳng bao giờ dám mong có một ai chờ đợi
Bên đường hạnh phúc chở nhau đi
Tôi như cây sau mưa trụi trần sũng ướt
Lớp bụi đã bay đi, chỉ còn màu da xanh tái bơ vơ giữa quảng trường
Chợt bắt gặp một tia hi vọng ngời ngời như mới nở
Chẳng có nghĩa gì nữa đâu, cả dòng xe đang trôi nghìn nghịt trôi về
Chẳng còn ý nghĩa gì !
Chẳng còn muốn đi, muốn về, muốn ở
Chẳng cần bờ nọ bờ kia
Tôi sẽ cúi đầu hóa thành dây ruy băng nhỏ vắt ngang cây sồi héo khô
Làm chút niềm tin cuối cùng cho người lầm lỗi.
Trần Lê Sơn Ý