Showing posts with label đinhthịnhưthuý. Show all posts
Showing posts with label đinhthịnhưthuý. Show all posts

Không phải ai cũng gỡ được những thắt buộc

Còn gì hay không còn gì
Hay tất thảy giống nhau trong thế giới câm lặng
Nơi con người lang thang cùng mây xám quấn ngang thân

Chỉ những dằn vặt mỗi đêm
Càng tỏ bày càng bế tắc
Như thể đã bơi trong những biển khác nhau

Chết từng ngón tay từng sợi tóc từng tế bào
Loay hoay mãi trong nhỏ hẹp mình
Như thể không còn đôi mắt sáng

Chưa bao giờ khao khát thế những cánh đồng
Con đường chảy trôi ngọn gió
Tiếng reo của người không quen

Đơn giản chỉ là sự vắng mặt




Đã buồn trước cho những ngày chưa đến
Những chia xa đang sum họp
Những mỏi mệt đang hân hoan
Những bóng tối khuất lấp đang rực sáng

Đã nhìn thấy vết chém
Ròng ròng máu đỏ tươi trên da thịt
Như nhìn thấy bước chân người hành khất
Chậm rãi lê trên đường

*

Nắng đã ấm như ngàn hơi thở
Cây lá trong vườn mềm mại xanh

(Vườn là một phần của câu chuyện
Những vòm cây là một phần quan trọng
Những bông hoa là một phần quan trọng
Và ánh trăng
Và gió lạnh
Và sương sớm
Là những phần quan trọng khác
Run rẩy sống động làm nên)

Và tiếng hát đã cất lên
Những hoà âm vang dội suốt mùa dài
Những ngọn lửa u mê
Tung từng chùm ánh sáng
Những bướm đêm lượn vòng theo ngọn khói
Lượn vòng theo mùi hoa
Mùi lá cây
Mùi bụi đất
Lượn vòng theo một nghi lễ bí ẩn
Chưa kịp đặt tên

*

Đằng sau nhịp thở êm
Đằng sau làn da ẩm
Đằng sau mịn màng mạch máu chảy sôi
Đang âm ỉ những gì không thể thấy

Những cơn đau không còn mơ hồ
Những cơn đau cứ nhói lên nặng nề
Như một nhắc nhớ

Còn bao nhiêu việc phải làm
Còn bao nhiêu điều phải trải nghiệm
Những hoa dại mới nẩy mầm
Bài văn của con sai chính tả
Một chiếc khăn quàng cổ đan dở dang

Còn bao tâm hồn muốn sẻ chia
Còn bao cơn mưa muốn tràn ngập

Dự tính gì cho ngày mai
Trong ngôi nhà nhiều im lặng
Những đồ vật cũ ngân nga như chuông
Kể về một đời sống cũ

*

Rồi sẽ là hiện thực (không xa lắm)
Nơi kết thúc của mọi câu chuyện
(Nơi những phần quan trọng [và không quan trọng]
Rủ nhau về ngủ say trong cái chết)
Chỉ sau bức tường ảo ảnh kia

Đơn giản như là sự vắng mặt

Có một người đi xa đã quên mất khu vườn
Quên mất chiếc xích đu đang đong đưa nhịp chậm
Dưới tàn vú sữa xanh nâu

14.1.2008

Đã có sai lầm ở đâu đó

đã quá lâu rồi
chúng ta không làm sao chạm được chân vào mặt đất
không làm sao thoát được cảm giác bị treo lơ lửng trong không trung
không làm sao có nổi nụ cười
không làm sao tránh được ý nghĩ ta chẳng thể mang đến dù bất cứ điều gì cho những người thân quanh ta

đã quá lâu rồi
chúng ta không làm sao chạm được tay mình vào tay những người mình yêu dấu

đã có sai lầm ở đâu đó trong chuỗi thời gian chúng ta sống
đã có điều gì đó không kịp thời
đã có cái gì đó chắn ngang đường
giá như chúng ta được lùi lại
giá như chúng ta được bắt đầu
giá như chúng ta biết mình phải làm gì


ký ức là thùng rác nhưng không phải chỉ là thùng rác
chúng ta phải bới tung lên

đã quá lâu rồi
thói bè phái kéo chúng ta đi
lòng ích kỷ kéo chúng ta đi
nỗi ươn hèn khiếp nhược kéo chúng ta đi

như cơn cuồng phong đi qua cánh đồng
kéo theo đi những bông bồ công anh khô nỏ.


ĐINH THỊ NHƯ THÚY

Tiếc đã không là gì khác

Tháng tư chỉ là tháng tư
Và đã không là gì khác
 
Đó
Thời khắc mùa hè
Mọi âu lo tạm thời im phắc
 
Chỉ tiếng ve
Chỉ tiếng mưa
 
Réo gọi nào trong huyết quản ta
Để những máu
Tự do
Tung vỡ
 
Đó
Thời khắc ngập tràn
Những khát khao ta không gì cưỡng nổi
 
chạy
như con xạ hươu trong bóng tối rừng cây,
say vui vì hương thơm ngào ngạt
của chính mình*
 
*
 
Tiếc tháng tư chỉ là tháng tư
 
Tháng tư mưa
Tháng tư côn trùng
Tháng tư cỏ dại
 
Tháng tư dịu dàng xa ngái
Chối từ bình yên
 
Tháng tư đêm
Ngọn gió êm
Những chiếc lá me non mềm
Quẫy cựa
 
*
 
Sự nghèo nàn của ngôn từ
Đã không sao đuổi kịp trí tưởng tượng
 
Tiếc tháng tư chỉ là tháng tư
Tiếc tháng tư
Đã không là gì khác
 

 
___________
* Thơ Tagore
 

Thơ Đinh Thị Như Thúy

ra đi là đủ rồi[*]

ru tôi đi trong vòng tay gió
chao liệng tôi
như thể
tôi
chiếc lá rời cành
tháng mười hai
ngun ngún lửa
góc trời xa xôi kia
tôi sắp được
mang đến
gió hoang
làm sao tôi hiểu hết
những đơn côi
của cuộc đi bất tận
hỡi những cỏ rạp dài uốn lượn
chúng ta
mừng tủi gặp lại nhau
_____________
[*]Thơ Rimbaud.

chỉ còn chuyến xe chở hoa về muộn


chúng ta đi cùng những bông hoa đang ngủ
cảm xúc cũng đang ngủ yên
những ngón tay trên những ngón tay thì thầm kể
về một miền đồi bao la
chúng ta im lặng lắng nghe
đường đi của những ngón tay
dẫn chúng ta
vào tận cùng ma mị
khi mọi thứ bị cấm đoán
vẫn có những con đường
dẫn ta đến
những giấc mơ
những ngón tay thì thầm đánh thức
thấm đẫm chúng ta tất cả dịu dàng
những bông hoa chất đầy sau lưng chúng ta
yên ả duỗi dài thân
mềm trong giấc ngủ
những hương thơm giấu trong cánh cuộn tròn
những sắc màu giấu trong lá nõn
chúng ta đi như thể đang trôi
trăng rắc sáng bao la trên những dãy đồi chạy dài bất tận
đừng rời nhau
xin
đừng rời nhau
những ngón tay thiếu vắng những ngón tay
những ngón tay
đau từng mạch máu

vì những cơn bão cứ tiếp nối


bất lực rơi vào đêm
những cơn mưa
rơi như không thể nào ngưng nghỉ
không thể kiềm chế nỗi sợ hãi
dâng lên như nước
mọi ngả sông
sáng ra sẽ là một thế giới khác
như một quy hoạch quá tồi
tất cả đã tan hoang
không thể mơ chết đi những rừng mai dương
tham vọng của muôn loài đều quá lớn
mơ chết đi chính mình
làm một cái cây ròng ròng nước
đẫm trong gió lạnh

đừng nghĩ đừng nhắc

những chiếc lá trạng nguyên đã đỏ
nụ trầm đốt sáng mùa đông
không gì tước đoạt khỏi chúng ta
những run rẩy
cho dù
nền nhà rơi những sợi bạc trắng
mưa vẫn bền bỉ ngoài kia
những cỏ vẫn xanh lộng lẫy
rồi sẽ còn đủ thời gian
cho tất cả
đừng nghĩ đừng nhắc
rằng không thể có một lựa chọn khác
sẽ luôn có một lựa chọn
và luôn có một trách nhiệm cho sự lựa chọn
đáng sợ nhất
là mong muốn được buông tay
khi lòng ta hoang mang
tìm về đâu
những cái nhìn tuyệt vọng

trong những thổ lộ mê sảng

vẫn còn ngày mưa rơi
rơi như không thể nào ngưng nghỉ
ròng ròng chảy khỏi thân thể chúng ta
những ấm nóng
đóng tất cả những cánh cửa
cả cửa sổ nhìn ra khu vườn
chúng ta xây những bức tường
cách ly cuộc sống
tận hưởng đến giọt sau cùng của sự cô quạnh
món quà cuối cùng được trao tặng

Từ cây bàng lá nâu

1.
hệt như tưởng tượng
một ngày đã đi qua thế
đi qua hối hả cây bàng trút sạch lá nâu
(như kẻ phạm tội hối hả trút bỏ sai lầm quá khứ)
đi qua đông đúc người
đi qua lo âu phố

hệt như tưởng tượng
một niềm hân hoan tràn trề
thở bằng hơi thở của người mình yêu
cảm nhận cuộc đời
bằng giác quan của người ấy


2.
đã có những cuộc trốn chạy
tưởng chừng ráo riết
tưởng chừng thật xa
xa tưởng chừng không thể tìm được đường quay lại
có cuộc trốn chạy nào không mang theo thân xác
ta rốt cuộc
vẫn trong năm ngón tay định mệnh

đối diện với thực tại đờ đẫn này bằng một thực tại đờ đẫn khác
đã thuộc lòng câu mỗi sự vật đều có hồi kết thúc
làm sao có thể ước ao tình yêu này
kết thúc
cùng ngày
thân xác này ra đi


3.
mỗi tồn tại đều có ý nghĩa riêng của nó
giờ đây sao những ước ao tưởng chừng chỉ có thế
được cảm nhận rõ ràng cuộc sống
được tan vào nhau

Những lao xao trong gió

Luôn có một người nhanh chóng nhàm chán
Luôn có một người mệt mỏi bỏ cuộc
Luôn có một người nhóm lên đốm lửa ở nơi này
Rồi thích thú ngắm nhìn sự nhảy nhót của nó ở nơi khác

Đã có bao người đóng đinh vào trí nhớ giờ ấy tháng ấy năm ấy
Đã có bao người biết đặc tính của trí nhớ là phản bội và ân hận
(Phản bội và ân hận xoá nhoà và tái hiện
Sẽ luôn nhiều lần với nhiều điều)

Đã có bao điều không gì thay đổi


Trước mặt là đại dương bao la lặng vắng người
Trước mặt là con đường loáng ướt chảy trôi
(Như dòng sông thuở chưa có cầu nối đôi bờ xanh cây lá)
Trước mặt là trảng cỏ
Trước mặt là ngút xa

Đã có bao người nuôi giữ một tình yêu
Như nuôi giữ một hạt cây được trao tặng
Đã có bao người một hôm thấu suốt niềm trống trơn
(Tan ra nhẹ đi lửng lơ
Không hình thù
Không dáng vẻ
Không là gió
Không là vệt cánh chim)


Đã có bao người thèm chạy như lao giữa hoang vu
Thèm cái vẫy cánh cuối cùng
Tiếng hát cuối cùng
Thèm ngoảnh lại nhìn buổi đầu gắn kết

Đã luôn mơ một hình ảnh khác về thế giới này



Anh đến từ đâu? Mark Twain đã đến từ sao chổi Halley. Còn anh?


Em cẩn trọng giữ gìn lời nói
Sự lặng lẽ của em
Va đập vào anh nhẹ nhàng
Như trăng trên mặt hồ yên ả

Anh sẽ không thể biết
Sóng gió đang dậy lên
Những nụ hoa đang gấp gáp lớn
Những lá cỏ đang gấp gáp xanh
Lời của em
Nuốt ngược

Anh sẽ không thể biết
Bão táp đang dậy lên
Cuồng loạn

Không nhiều những phút giây bên nhau
Không nhiều những êm đềm gần gụi

Anh sẽ không thể biết
Nỗi đắm mê duy nhất của em
Tài sản duy nhất của em
Ngọn đèn không tắt
Tiếng chuông ngân không dứt
Của em

Em cẩn trọng giữ gìn giấc mơ
Sự dịu dàng đến từ em
Sẽ là một hình dung khác
Về thế giới này

Ngày mai
Sao chổi Halley
Lại đến

Chỉ khuôn mặt đó

Không để tâm đến những lộ liễu phơi bày
chúng ta thường nhìn đàng sau khuôn mặt

đôi khi đường viền của đôi môi
nét cắt ngang mí mắt
làn da
không còn thuộc phạm trù đẹp xấu

đôi khi chúng ta nhìn thấy
cả nét vụng về
cả đêm mỏi mệt
cả dấu vết thời gian hằn nếp nhăn
cả cố gắng giấu che tuyệt vọng
(bởi nắm chắc phần thất bại
trong cuộc chiến
mà tất thảy chúng ta không thể đứng bên ngoài)

có những đôi mắt long lanh hơn
có những nụ cười rạng rỡ hơn
có rất nhiều trẻ trung mềm mại

có khuôn mặt làm nên quyền lực
làm nên sự khống chế định đoạt
ràng buộc một người với buồn vui một người khác


ĐINH THỊ NHƯ THÚY

Tháng sáu

Khi ngày trôi gấp giở trang nhật ký tìm không thấy
cố níu sự bình tĩnh ở lại
cố hình dung cây lá xanh

Ở đâu đó giữa tấp nập
những nụ cười giễu cợt treo trên từng cột mốc
căng những cánh cung
chiếc khẩu trang bất lực che khuôn mặt bất lực
chạy trốn mũi tên
lời thốt ra phút không cẩn trọng

Ngày đã thờ ơ
mặc kệ những hoài công nhắc nhớ
cố tràn ngập mình bằng giai điệu buốt xanh
cố tẩy rửa ký ức

Ở đâu đó giữa nắng gắt
những nói cười tiếp tục toả rạng hào quang
như không hề nuối tiếc

Không còn miền trôi giạt cũ
không còn vòng xoáy bất tận



ĐINH THỊ NHƯ THÚY

Bay lúc 18h20'

Ở đây mặt trời xuống chậm

18h20’ nắng còn rực rỡ

Em đã nghe thấy tiếng anh gọi

Giữa phòng chờ sân bay tràn ngập người

*

Luôn là cảm giác bơ vơ suốt chuyến đi

Luôn chờ đợi một điều gì đó một ai đó

Luôn bất lực khi không thể nói về những điều rất hiển nhiên

Những buồn bã đau đớn

Về tình yêu này

Đời sống này

Xứ sở này

Luôn phải che giấu tất cả bằng những mỹ từ những uyển ngữ

Luôn phải né tránh tất cả

(Như những đứa trẻ tránh xa dây mắc mèo

Khi luồn qua những thân cây trong rừng rậm)

Sự thật chưa bao giờ được phơi bày

Bởi chưa bao giờ đủ can đảm để nói

*

18h20’ chuyến bay có nhiều người Phương Bắc

Họ nhìn chúng ta bằng ánh nhìn xuyên qua

Như thể chúng ta chưa bao giờ tồn tại

Những chuyến taxi đặt trước

Đưa họ vào bóng đêm

Trong khu vườn cỏ dại

Tắm gội bằng màu xanh cỏ cây

Như tắm gội bằng những câu thơ mỗi sáng

Để tôi bình an tâm

Có thể dòng chảy cuộc đời tôi

Chưa bao giờ cuồng loạn

Nhưng tim tôi sóng ngầm luôn cuộn

Vì những bông hoa dại

Thầm lặng nở trên cỏ ướt

Như những mảnh mặt trời

Tự nguyện buộc ràng tôi vào mái nhà này

Những công việc không tên

Bàn tay thô ráp

Đôi khi tôi ngồi nhớ

Sương mây của một thuở

Tôi còn là cỏ cây

Ban đêm

Giấc mơ tôi chao lượn

Dưới những vòm xanh

Sáng ra

Tóc tôi thơm mùi lá

Có một ngày

Quẫy cựa đòi bung vỡ những hạt mầm

Bỗng chốc tâm trí tôi

Bỗng chốc thân xác tôi

Bỗng chốc

xốp

mềm

ấm

ẩm ...

Tháng 7


Em sợ mình lạc lối

Em không tìm được con đường đến anh

42 bông quỳnh đêm nay sẽ nở

Những búp nụ đang uốn cong

Lòng em vừa trải qua náo loạn

Anh đang ở một nơi tràn đầy ánh sáng

Ai đó đang muốn trưng bày anh

Muốn cài anh lên tóc

*

Em khởi sự may những chiếc áo gối

Cho những chiếc gối tựa

Trong phòng khách giản dị của chúng ta

Em chọn vải màu sặc sỡ

Những màu gợi nắng ấm phương Nam

*

42 bông quỳnh sẽ nở trong một đêm

Đôi khi

Em thật sự không biết

Mình sẽ phải làm gì

12.7

Không phải ai cũng gỡ được những thắt buộc


Còn gì hay không còn gì

Hay tất thảy giống nhau trong thế giới câm lặng

Nơi con người lang thang cùng mây xám quấn ngang thân

Chỉ những dằn vặt mỗi đêm

Càng tỏ bày càng bế tắc

Như thể đã bơi trong những biển khác nhau

Chết từng ngón tay từng sợi tóc từng tế bào

Loay hoay mãi trong nhỏ hẹp mình

Như thể không còn đôi mắt sáng

Chưa bao giờ khao khát thế những cánh đồng

Con đường chảy trôi ngọn gió

Tiếng reo của người không quen

Mơ vườn lạnh

rồi quẩn quanh những tường mưa loang lổ

tự làm đầy mình bằng im lặng

bằng nghe ngóng sự chuyển động của những câu thơ

khúc ca xưa trên lửng lơ bìa sách cũ

thảng hoặc trò chuyện bằng vẻ mộng du

thảng hoặc ngắm hoa tàn rồi nở

thảng hoặc lút mặt cỏ xanh

thương làm sao sự yên bình cũ kỹ

thảng hoặc thấy mình phung phí mình

tiết kiệm mình

giễu cười mình

cứ những u mê mệt mỏi bất an

tại sao đến con chim sâu nhỏ bé kia

cũng dễ dàng thoát khỏi những buộc ràng

để vút bay trong ngời ngợi nắng

Sinh nhật

Cơn mưa chiều trái mùa.

Rửa xanh từng mắt lá.

Rằm tháng giêng.

Quế trầm thơm hương lạ.

Chờ một tiếng chuông reng.

Lời chúc mừng giờ xa xôi quá.

Phút giây thổi nến vụt qua.

Sinh nhật đã thuộc về người khác.

Có cơn bão không đi vào đất liền

1.

chúng ta đã bên nhau quá lâu

lâu đến nỗi, đôi khi

lo âu của người này là băn khoăn không dứt

của người kia, và ngược lại

đôi khi, bàn tay người này cảm nhận

được nắng ấm, khi người kia đang trong

sóng biển, một ngày hè

chúng ta đã từng than thở

về người bay và chân trời*

ai đã lấy đi màu trong veo trong đôi mắt ấy

những nếp nhăn điên rồ

cày trên trán ta long đong số phận

2.

chúng ta đã từng mơ

và đôi lần làm giấc mơ thành hiện thực

những có thể và không

những bước chân bên nhau

đan vào nhau

những vệt sáng tối như lưới mềm

đó là điều chúng ta đã giễu cười

nhưng đã không tìm con đường vuột thoát

3.

đối diện nhau qua mặt gương phẳng

những trùng lắp nao lòng

thôi đừng lời dao cắt

cũng không còn nhiều ngày nữa

cũng không còn nhiều niềm vui nữa

có thể chân thành hơn chăng

có thể thanh thản hơn chăng

nụ cười của người này có thể thắp sáng

khuôn mặt của người kia chăng

có cơn bão không đi vào đất liền

mà mưa cứ suốt đêm không dứt

*Tôi khóc những chân trời không có người bay

Lại khóc những người bay không có chân trời

Trần Dần

Quán vắng, những lối đi ướt lạnh



Thôi đừng dịu dàng
em sẽ đánh rơi mình
chiều sẽ không còn hoàng hôn
những đường chim chao vội.

Số phận đã dồn đuổi hai ta
một màu trời, một màu sao
một sợi dây vô hình thắt buộc

Hai thế giới
cứ vọng vào nhau.

Tự băng bó tổn thương bằng thời gian lặng
em rồi sẽ bước qua tình yêu em
như bước qua nấm mồ
của một người từng thân thiết.

Những viên đá trong ly café đang tan ra
nuối tiếc tiếng lanh canh
nhưng tan ra là số phận.

Thôi đừng dịu dàng
em hứa mà
sẽ không rơi nước mắt
phút chia tay.

Một ngày tháng sáu

Trái tim tôi là con ngựa bất kham
Sải vó dài trên đồng cỏ.
Gió ngùn ngụt gió.
Tôi, người xà ích yếu hèn không đủ sức
ghìm cương...

Lao về đâu những vô vọng nẻo đường.
Dẫu có buông mình vào bão táp.
Dẫu có nhận về mình phần buốt nhói
ngả nghiêng.
Tiếng róc rách dịu êm của dòng suối kia
Vẫn chỉ là hoang tưởng.
Trong bình yên không sống được bình yên.

Trái tim tôi, chú ngựa hoang bướng bỉnh
ưu phiền.
Lang thang hoài trong ngổn ngang trí nhớ.
Nắng... mưa... ngờ ngợ.
Tôi, người xà ích yếu hèn không giấc ngủ
Co ro buồn
Buông thõng dây cương...

Ý nghĩ ban mai



Ban mai thuộc về tôi.
Con chim sẻ xù lông trên gờ tường rêu ướt.
Tôi nhìn ngắm mặt trời.
Hiểu niềm vui của ngày đang sống.

Rã rượi xác quỳnh đêm qua vừa nở.
Tôi hiểu trong đêm tôi ước mong gì.
Cỏ đang hết mình xanh.
Nồng nhiệt đến hết mình bao giờ cũng là cúc dại.
Sự rối bời của những dây tơ hồng.
Luôn làm tôi mê mải.

Tôi muốn trẻ thơ mỗi mắt nhìn.
Muốn trẻ thơ mọi niềm cảm xúc.
Sự trong trẻo của ban mai ùa vào tôi.
Những ngón sương mù buốt nhức