Bay lúc 18h20'

Ở đây mặt trời xuống chậm

18h20’ nắng còn rực rỡ

Em đã nghe thấy tiếng anh gọi

Giữa phòng chờ sân bay tràn ngập người

*

Luôn là cảm giác bơ vơ suốt chuyến đi

Luôn chờ đợi một điều gì đó một ai đó

Luôn bất lực khi không thể nói về những điều rất hiển nhiên

Những buồn bã đau đớn

Về tình yêu này

Đời sống này

Xứ sở này

Luôn phải che giấu tất cả bằng những mỹ từ những uyển ngữ

Luôn phải né tránh tất cả

(Như những đứa trẻ tránh xa dây mắc mèo

Khi luồn qua những thân cây trong rừng rậm)

Sự thật chưa bao giờ được phơi bày

Bởi chưa bao giờ đủ can đảm để nói

*

18h20’ chuyến bay có nhiều người Phương Bắc

Họ nhìn chúng ta bằng ánh nhìn xuyên qua

Như thể chúng ta chưa bao giờ tồn tại

Những chuyến taxi đặt trước

Đưa họ vào bóng đêm

No comments:

Post a Comment