Cửa phòng anh vắng lặng Mùa hạ đi qua không chờ Lá táo rơi đầy dưới gốc Trên những cành hoa trắng đơm đầy Hoa táo rơi trên tay Nhắc lời một bài hát xa xăm nào đó Mùa thu cũng sắp đi rồi Vẫn một mình em thôi Hoa táo mùa thu khẽ nhắc ... | |
HOA TÁO MÙA THU
Yên tĩnh
Mặt trời trưa đã quá đỉnh đầu
Vách đá chắn ngang điều muốn nói
Em ru gì cho đá núi
Đá núi trụi trần vết tạc của thời gian
Em ru gì cho dòng sông
Dòng sông chẳng khi nào ngừng lặng
Sóng cuộn lên nỗi khát khao vô bờ
Sóng rất biết nơi mình đi và đến
Em ru gì cho anh
Mặt trời linh thiêng, mặt trời giông tố
Đã mệt mỏi rồi đã bao nỗi âu lo
Trên gương mặt anh hằn lên nỗi khổ
Khiến câu hát cất lên bỗng tắt nửa chừng
Em yêu anh như yêu cuộc đời cực nhọc
Có tuổi thơ em buồn bã dịu dàng
Sáng lung linh vầng ánh sáng thiên thần
Niềm hạnh phúc muôn đời có thật
Xin đừng trách em nhiều
Cũng xin đừng day dứt
Cây lá có rơi nhiều xin đừng hỏi mùa thu
Lặng nghe anh
Yên tĩnh - lời ru
MƯA..
Không có mặt trời
Không có mặt trăng
Không có anh và con đường bão lốc
Tình yêu tôi u ám nhọc nhằn
Mưa
Rơi
Rơi
Rơi
Ngoài kia trời mưa hoài mưa mãi
Tôi ngủ trong lời ru của số phận muộn phiền
Tôi mơ thấy mắt anh dịu lại
Nhìn vào mắt tôi rất sâu
Và hồn tôi trở về yên tĩnh.
Không có mặt trời
Không có mặt trăng
Không có ai và con đường bão lốc
Mưa ngoài kia như lời ru của số phận muộn phiền
Tôi ngủ
Không biết mình đang khóc
Lo âu
Lại mơ
Rồi không ngủ
Đông đã chớm về ngoài song cửa
Đường xa ai thức như mình
Em đi về phía anh
Rụt rè như cô bé
Anh đưa tay ngại ngần
Sao không nghĩ nhỡ em ngã
Để thương
Đâu còn ai như ta trên đường
Rồi lại mơ
Và không ngủ ...
Biết đâu anh đến tìm
Em đã chẳng còn em thế nữa
VÔ LÝ
Cũng chẳng biết vì đâu mà khóc
Khi anh đi qua không kịp thấy mình
Bước vội vã, có điều gì phía trước
Có điều gì mà không phải vì em?
Nỗi mủi lòng cứ thế ngập trong tim
Không biết gió cứ ào lên từng đợt
Cũng chẳng hiểu vì sao mình không tan thành nước
Chảy ngược chiều đường anh...
Giáng Vân
Trên Bức Tường Thời Gian
Cả những giấc mơ cũng không còn trở lại
Biền biệt những con đường
Biền biệt miền gió lớn
Những nàng tóc tiên sao giờ xa vắng
Những cụm mây xa đi trốn sau trời
Những đóa lưu ly tàn trong câm lặng
Rồi em quên anh
Người ta dần quên khổ đau
Bông hoa chết quên chiếc bình vỡ
Chim hải âu quên mùa bão tố
Trên bức tường thời gian loang lổ
Không còn rõ rệt điều gì
Trắng và xám
Và rêu mờ ẩm mốc
Gió ngút ngàn trên gạch đá vô tri
Giáng Vân