Khi bình an trốn xuống tận cùng mông lung
Em là chiếc bóng nhỏ, lặng lẽ đi tìm
Không có anh, không có ai, chiều được đo bằng trập trùng
Nỗi nhớ...
Gió vẫn lùa trên khe cửa cũ
Lên rêu xanh một cõi thơ xưa
Dù em đã hết sức co mình bé nhỏ
Ranh giới hết mọi cơn mơ
Và bó lại đôi cánh tuổi thơ, giấu kín
Vậy mà em, vẫn chưa thấp đủ
Để tự mình
Bình an.
Để tự mình bình an.
Và tự mình làm lấy hết những vui buồn giận ghét
Tự mình làm nguyên mẫu
Cho những bài thơ
Mà chẳng cần tới ai.
Buổi chiều dài
Dài bằng độ dài nước mắt
Em đưa tay hứng đếm, một giây, lăn tăn
Ừ, thì vậy, tự mình em khóc
Tự mình em vu vơ
Tự mình em, thấp xuống cùng bình an...
Showing posts with label đỗthanhvân. Show all posts
Showing posts with label đỗthanhvân. Show all posts
CHẠY TRỐN
RIÊNG TƯ
Chẳng phải bao giờ cũng được sẻ chia
Tự tập cho mình thói quen, em không đòi hỏi
Chỉ thèm được nói
Bâng quơ những chuyện không cuối, không đầu
Không triết lý, không xa, không sâu
Nhạt như gió, lạ như nước, mà riêng tư gần gụi với em
Trong từng hơi thở…
Đừng tìm kiếm nơi em sự cảm thông
Của người phụ nữ từng trải
Hãy để em như hương, như hoa
Bồng bột lắng nghe anh, chia sẻ ấm áp
Bằng cuộc sống có nụ cười tiếng khóc
Đừng tìm ở em sự nhẹ nhàng
Vô ích thôi, em thích nồng nàn
Thích sống trọn - vẹn
Thích ôm gọn cả bầu trời trong vòng tay
Đừng tìm đến em, khi anh say
Nói những lời không thật
Đừng gắn bó với em như bóng, hình nhợt nhạt
Có như không...
Đỗ Thanh Vân
Subscribe to:
Posts (Atom)