Anh đã nhìn thấy em
Em có những ban mai chưa tắt dấu trong hồn như lửa
Em có nỗi buồn như tro
Hoang lạnh cả một thời thiếu nữ
Em có những ngọt ngào chưa tan
Thấm dịu cả tháng ngày lam lũ
Và em biết
Chỉ có một người
Nhìn thấy em
Cho đến khi
Những tháng ngày xanh tươi dần vắt cạn
Đôi mắt quầng thâm, bóng tối đậm dần
Nhưng em biết trong cái nhìn nhân hậu
Anh vẫn thấy em tươi mới thuở ban đầu
Nhìn thấy em
Đã nhìn thấy em
Tròn đầy như trăng
Xanh mềm như cỏ
Dịu hiền như sông
Hồn nhiên như gió
Như thác quyết liệt
Như núi nghĩ suy
Như đất thầm thì
Bao điều anh thấy...
Cho đến khi
Trên má em
Nếp nhăn dần lộ rõ
Trên tóc em
Sợi bạc dần choán chỗ
Giọng nói em chỉ còn những âm buồn
Và tiếng hát tắt chìm than đá
Nhưng em biết
Chỉ có anh duy nhất
Nhìn thấy em
Sức sống vẫn nguyên đầy
Nửa chìm khuất mặt trăng
Những xúc cảm sau màn sương phủ kín
Anh nhận ra em với tất cả sắc màu
Anh có trên đời
Anh ở nơi đâu?
Anh đã nhìn thấy em
Nhưng anh không có thật
Mong được sẻ chia
Nên em ao ước thôi mà
Và mãi mãi
Chỉ có em đối mặt
Với chính mình -
Đơn độc quãng đường xa...
Như lá
Nhìn lá
Cứ ngỡ là lá ngọt
Bởi lá tơ non mơn mởn quá chừng
Lá tươi thắm xua mùa đông rét buốt
Hỡi chiếc hôn em có như lá không?
Tôi đi giữa mùa non
Sững sờ trong bao dáng lá
Nhớ ai
Tôi gửi nụ hôn lên trời
Con người không có tình yêu
Như trái đất này không có lá
Là hơi thở đất đai không thể thiếu
Lá dịu dàng sâu thẳm của tôi ơi!
Nếu vẽ được chiếc hôn ở dưới ánh mặt trời
Tôi sẽ vẽ chiếc hôn như lá.
Tháng Giêng
Lụi tàn rồi mơn mởn
Thời gian như cánh đồng
Ngày xưa ta bé nhỏ
Tháng Giêng còn nhớ không?
Biết khi nào trở lại
Màu trong vắt của trời
Khép làn mi trinh nữ
Tháng Giêng tràn lên môi
Bông lay ơn ai tặng
Tháng Giêng giấu nơi nào
Để màu hoa lửa cháy
Chập chờn trong chiêm bao
Tháng Giêng đầu ngọn biếc
Ta phía cội cây già
Ngước nhìn bao thương mến
Quãng đời mình đã qua
Tuổi vèo bay cùng gió
Ta vừa sang tháng mười
Ngoảnh lại nhìn xa lắc
Một tháng Giêng nhoẻn cười!
Tôi có bao đêm trắng
Tôi có bao nhiêu đêm trắng
Đâu chỉ phải một đêm
Cuộc đời trần gian ngắn lắm
Thức nhiều chắc được dài thêm
Tôi có bao đêm trắng
Khổ đau, mơ mộng, giận hờn
Cuộc đời trần gian ngắn lắm
Sao người không thương người hơn
Có ai đi qua mùa xuân
Cho tôi làn hương tinh khiết
Cho tôi cái nhìn xanh biếc
Xa xưa - tôi đánh mất rồi
Ước được vô tư như gió
Đêm trắng cũng như ban ngày
Không nghĩ suy, không thao thức
Yên lành như quả trên cây
Ước có bao đêm trắng
Được đem bán hết cho đời
Đổi về cho tôi vạt nắng
Ấm lòng đêm - một chút thôi
Làm gì có biển
Giá mà ta được làm cây
Để khóc như lá rơi gầy giọt xanh
Rơi thanh thản, rơi yên lành
Chỉ đất thấu hiểu ngọn ngành nỗi đau
Giá mà ta được làm mây
Để cười một trận thơ ngây giữa trời
Ào ào hào sảng tan trôi
Cười mà như khóc ai người biết cho
Giá mà ta được làm sông
Biết ra tới biển là không còn mình
Bất cần - ngàn sóng coi khinh
Mặn mòi đã thấu, tan mình sá chi
Làm gì có biển mà đi
Sông đành chua xót, thầm thì cùng sông.
Lâm Thị Mỹ Dạ.