Mùa xuân đánh rơi tình yêu
Mảnh tình như áo vắt vai
Chót rơi đâu mất tìm hoài chẳng ra.
Chắc là rơi chẳng đâu xa
Chắc ai đã nhặt đem về nhà phơi.
Áo kia giờ đã cũ rồi
Riêng ta thương mến, riêng người dửng dưng.
Chẳng cay sao gọi là gừng
Ta xin gió đấy, gió đừng rung cây.
Mùa xuân tiếng hú gọi bầy
Ta ngơ ngác giữa chốn này tìm ai.
Người đi khuất nẻo đường dài
Đầu không ngoảnh lại- tình phai lâu rồi.
Cũ ta nhưng lại mới người
Không mưa mà lạnh gấp mười lần mưa
Đối mặt với đời thường
Con chim tránh cơn mưa
Vội vã bay về tổ
Con gà đi kiếm mồi vất vả
Trời tối rồi cũng về ổ nghỉ ngơi
Còn riêng em, anh ơi !
Em biết trốn vào đâu cho khỏi nhớ
Em biết trốn vào đâu cho khỏi khổ
Nỗi cô đơn năm tháng cứ giày vò
Em thấy sợ mỗi bận về nhà
Mở cửa ra...
Anh vắng!
Chiếc giường chông chênh...
Chiếc bàn chông chênh...
Chiếc ghế chông chênh...
Tất cả như mới chỉ có nửa mình
Còn nửa kia...
Anh vắng !
Em đối mặt với ồn ào của đời thường
Chẳng nhàn hạ gì hơn con gà đi kiếm ăn
Con chim đi tha rác
Chỉ riêng có một điều mãi vẫn chưa quen được
Là nỗi cô đơn năm tháng cứ giày vò
Em - Người con gái làm thơ
Xin đừng trách
Sự đa cảm nhân đôi
Nỗi buồn nhân đôi
Và niềm vui cũng nhân đôi nốt
Sống thái quá
Dù ở cực này hay cực khác
Trái tim thường dễ đau...
Giữa cuộc đời ồn ào
Người với người bán mua đổi chác
Như con chim tha rác
Như con gà kiếm mồi
Riêng có một điều không thể quen anh ơi !
Là khi mở cửa ra...
Anh vắng !
Nghịch lý
Người ta bảo cô này đáo để
Đáo để và sắc sảo thường đi đôi với nhau
Người ta bảo cô kia hiền
Hiền và nhẫn nhục thường đi đôi với nhau
Người ta khen cô nọ thông minh
Thông minh và nhạy cảm thường đi đôi với nhau
Anh kén vợ ở phạm trù nào
Em không biết
Em chỉ thấy phần nhiều những người đàn bà ngơ ngác
Thường gặp may hơn những kẻ thông minh
BÀI CA SỐ PHẬN
Có thể có những lúc giữa bạn bè náo nhiệt
Nhưng số phận luôn bắt em cô đơn
Cô đơn cả khi có anh
Cô đơn cả khi hai đứa mình hạnh phúc
Số phận vốn đa đoan khắc nghiệt
Để em tính nết thất thường
Thoáng vui rồi lại bỗng thoáng buồn
Lòng canh cánh một điều gì xa lắm
Luôn đau đớn bởi những điều dự cảm
Về quanh em vui ít buồn nhiều
Con tàu về bến đã từ lâu
Riêng em vẫn lênh đênh trên con đường vô tận
Ngoài trời mưa bụi bay
Ngày hôm nay lạnh lắm
Thành phố mờ trong mưa...
Người cũng mờ trong mưa......
Nguyễn Thị Hồng Ngát
Van anh
Xin anh dừng chân ngoài ngõ
Nhà em đây rồi đừng vào nữa van anh
Hãy dừng lại đây ranh giới giữa chúng mình
Đừng vào nữa kẻo rồi em khổ
Đừng vào nữa kẻo rồi em nhớ
Em biết mình hay sống đa mang
Một chút xa xôi cũng thảng thốt bàng hoàng
Lời hứa hão cũng làm em chờ đợi
Em như sợi dây đàn căng mãi
Khẽ chạm vào cũng thấy tiếng ngân rung
Em như cây có dòng nhựa dâng tràn
Hay xao xuyến trước cái nhìn đằm thắm
Em như dòng sông mùa nước lên sôi động
Nhưng lại sợ anh nếu anh đến chơi nhà
Khi em nhớ rồi anh lại trở ra
Em nhận lấy sự cô đơn trống trải
Em chắp tay và cầu xin anh đấy
Đừng vào nhà em hãy dừng lại ngõ này thôi.