Mộng du
Mây bay gót chân
Mặt đất đỉnh đầu
Em đã đi bao giờ không biết nữa
Để lại vườn cây hoa lá không màu
Ta đã ném đời mình vào bão tố
Trái tim ta không giương nổi cánh buồm
Níu vội tiếng dương cầm thoi thóp thở
Mặt đất mỏng manh
Không đứng vững nỗi buồn...
Trong đêm tối
Tiếng sấm rền run rẩy
Em đã rời xa như một con tàu
Ta nhặt hơi thở em còn sót lại
Tung xuống vườn
Ngồi đợi một mùa sau...
Ngày hôm qua
Ngày đã qua còn chưa kịp qua
Vệt mưa ướt nhờ nhờ lưng chim sẻ
Tiếng bước chân vụng đêm vọng khẽ
Nắng bần thần trên ô nấm nâu non
Ngày đã qua dài hơn
Giãy giụa như nằm trong lưới
Lá ngã xuống mặt đường
Ta mòn như đá suối
Ngày đã qua ở lại trong vườn
Dưới gốc bằng lăng vừa chặt
Ta sập cửa trước Ngày Hôm Nay khi vừa rõ mặt
Nhựa vẫn ròng ròng xuống đất ta
Ngày đã qua?
Ngày đã qua chưa qua
Cho một ngày không bao giờ đến
nếu một ngày không còn yêu anh nữa
Trái tim cằn khô như lá trong vườn
Và nỗi nhớ bong dần lớp vữa
Thời gian mục ruỗng chân tường...
Anh đã ở bên em lúc em buồn nhất
Đã đón em khi giông bão tơi bời
Đã cầm tay em trong ánh chiều sắp tắt
Buồn thay em một chiếc lá vàng rơi...
Em sẽ khổ đau nếu một ngày không còn yêu anh nữa
Nếu một ngày như thế đến trong đời
Những hạt mưa chỉ còn một nửa
Rưng rưng rơi vỡ bên trời...
Nắng không vàng màu nắng
Mây không xanh màu mây
Nước trong bình không bao giờ lắng
Trời không bao giờ đêm
Đất mãi mãi không ngày
Và em sẽ không còn là em nữa
Chỉ còn là viên đất
Buồn tênh trên luống cày...
Mưa Tháng Năm
Những cơn mưa mùa hạ
Không báo trước bao giờ
Trái tim ta cũng vậy
Đau quặn thắt bất ngờ
Tháng Năm về vội vã
Mưa giọt giọt đầu cành
Phượng trùng trùng sóng lá
Rối bời bời ngón xanh
Cây cố quên mùa khô
Bằng chồi hoa tím ngát
Người tìm cách quên ta
Bằng người con gái khác
Mưa tạnh trên mặt đất
Thành khói biếc lên trời
Chỉ mình ta ngồi lại
Không nói nổi một lời...
Hoan ca
Những mầm cỏ lăn tăn trên đất
Khẽ hát lên bằng chiếc lá ngỡ ngàng
Lời yêu của thời trong trẻo nhất
Vẫn ánh xanh trong một sắc vàng
Anh
Và tình yêu của thuở hồng hoang
Đặt em đứng trên buồn vui mặt đất
Em hoài nghi cả những điều có thật
Và tin vào những cái chẳng nên tin
Anh
Niềm đam mê bất tận của em
Đến lặng lẽ như mùa cây chín quả
Từng trái thơm rung như chuông trong lá
Đánh thức em ngơ ngác một ban mai.
Khi xa anh
Ngày tháng cứ rộng dài
Em bé nhỏ lọt thỏm vào khoảng giữa
Em xô đẩy
Nỗi cô đơn khép cửa
Đứng im lìm không chịu mở ra
Trái đất xoe tròn lăn giữa chúng ta
Bằng khoảng cách hàng triệu năm ánh sáng
Tình yêu mênh mông
Thời gian thì có hạn
Biết chúng mình có đến được nhau không?
Thôi hãy yêu như cây lá trên đồng
Vẫy vào ngày mùa thơm náo nức
Còn em
Xin được làm chiếc cúc
Nép khiêm nhường trên ngực áo anh...
Giêng Hai
Là quên cái dậu cúc tần
Ta trồng mà chẳng một lần trổ bông
Người đi về phía mênh mông
Bỏ quên con sáo trong lồng bơ vơ
Giêng Hai
Trời lất phất mưa
Trăng không đủ sáng để đưa nhau về
Dại khờ hái cỏ ven đê
Buộc ngang lưng một câu thề làm tin.
Đầu đêm.
Ừ.
Đã nửa đêm
Đã lâu mà vẫn chưa quen phụ phàng
Mà trăng, trăng lại vội tàn
Giờ thì đổ lỗi muộn màng cho ai...
Vọng
Lạnh, bỗng dưng đến se lòng
Nắng rụng một màu nhạt đỏ
Cô đơn phủ bụi quanh phòng.
Người không còn yêu ta nữa
Bỏ đi một bóng trên đời
Dòng sông muộn phiền lần lữa
Lê chân về phía mặt trời
Bắt gặp một dòng nước mắt
Xưa bỏ trốn bên kia đồi
Thấy không đâu trên trái đất
Hoang vu như chỗ ta ngồi...
Vết đêm
Người đi qua đời ta
Như một làn gió thoảng
Những đau đớn mơ hồ
Giờ bắt đầu nứt rạn
Gió đi về trên phố
Như một người mộng du
Lá tơi bời trên ngõ
Như bốn mùa là thu
Nắng thôi về gọi cửa
Đêm rộng dài ngã ba
Sương vấp vào ngọn cỏ
Nhói lời chưa nói ra
Trăng về ngang đường tối
Lại lặng lẽ một mình
Dẫm vào chân nỗi nhớ
Gió qua lòng rộng thênh...
Nửa đêm
Khi biết anh không còn đến nữa
Chiếc dù xanh lặng lẽ hiên nhà
Thả xuống những giọt chờ thấm mệt
Ngày chưa sang và đêm chưa qua.
Em đứng nép mình vào bóng tối
Sợ cơn mưa ồn ã sẽ buồn
Gió quẩn quanh
Ngập ngừng
Rười rượi
Thổi tung lên những chiếc lá bồn chồn ...
Mưa đã rơi ắp đầy nỗi nhớ
Tràn sang cả nửa đêm dài
Lũ kiến đen vội vàng về phía sáng
Như sợ mình không đến kịp ban mai
TẢN MẠN
Những chiếc lá vàng rơi
Lấp những dấu chân quên lãng
Mặt đường cỏ dại xác xơ
Chua chát như là dĩ vãng
Anh đã từng nói với em
Em là tất cả!
Nhưng thời gian vội vã
Anh lãng quên ngay cả tên mình.
Những mùa đông chênh vênh
Dẫm một chân lên thành phố
Em trở về như mắc nợ
Đếm lại con đường mình đã đi qua...
Tất cả rồi lại xa
Như những trò chơi một thời thơ bé!
Anh tung tình yêu của em lên
Như một trò chơi chẵn-lẻ
Có hay đâu
Sấp
Ngửa
Một câu thề...
Viết giữa cơn mưa
Lá vẫn nằm bình yên trên đất
Cây vẫn xôn xao
Gió vẫn qua đồi
Em vẫn ngang qua con đường tắt
Mùa đông không nói một lời.
Em phân vân giữa những gì được, mất
Chẳng hay hạnh phúc có còn
Sợ anh đứng trên triền non cao ngất
Vẫn mơ về một bóng thùy dương.
Anh thân yêu!
Cơn mưa mọc hoang trên đất
Nảy lên bong bóng bảy màu
Những đám mây chân trời rơi nước mắt
Anh ở đâu???
Gió vẫn cồn cào góc núi tìm nhau.
Vọng
Chỉ mong gặp gỡ được người tri âm
Lòng xanh biếc một giọt mầm
Tim rền như tiếng phím cầm chiều rung...
Ta về giữa ngã ba sông
Sậy dài hun hút
Buồn không bóng người
Dang tay ngửa mặt mà cười
Thấy con sẻ trắng ngang trời bay đi.
Muốn làm một gã Trương Chi
Mà không biết hát những gì...
Ô hay!
Thôi đành uống rượu quên say
Cạn buồn ta lại đổ ngày vào đêm.
Trời chung chiêng
Đất chung chiêng
Ta đi trên đất đổ nghiêng mà về...
Lời Mỵ Nương
Em đã chờ anh đến phút cuối cùng
Anh cứ giấu những điều định nói
Xây quanh mình thành quách thủy cung.
Ngựa chín hồng mao và gà chín cựa
Em có cần đâu voi có chín ngà
Chỉ mong anh có trái tim mạnh mẽ
Che chở em về lối cũ rợp hoa.
Tiếng xôn xao vang vọng từ muôn phía
Người vẫn xa chưa rõ nét bóng hình
Em buông vội áo khăn,
Bờ tóc rối.
Người bước vào
Ngạo nghễ
Sơn Tinh!
Anh đã chậm
Mà em thì quá vội
Thủy Tinh ơi, xe đã thắng ngựa rồi
Nước mắt em xin hóa thành con nước
Hòa vào sông anh lấp lánh mặt trời…
Tháng Chạp
Thấy cuộc tình xa xăm
Giữa đôi bờ tháng Chạp
Nằm mơ mưa tháng Năm
Người đã xa lăng lắc
Như một vệt mây trời
Nụ hôn như vết cỏ
Trên triền dốc ngậm ngùi
Mà ta còn thương nhớ
Như chưa bao giờ xa
Như chưa bao giờ gió
Cồn cào đi ngang qua
Người vẫn ngồi đâu đó
giữa lối cỏ hoa vàng
Người vẫn cười đâu đó
mùa gió lộng trên ngàn
Nằm mơ trong tháng Chạp
Mây bời bời mây qua
Đường vân tay mờ nhạt
Ừ thôi đành là xa...
Cho ngày hôm qua
Thôi đừng nhắc ngày hôm qua nữa
Anh thân yêu,
Mưa buồn rũ trên cành
Những ngón tay níu vào bậu cửa
Vẫy xa nhau cũng không đành.
Anh đã có bao nhiêu tình yêu thứ nhất
Sao không cho em làm kẻ cuối cùng?
Cứ để em chạy chân trần trên đất
Mãi vẫn chẳng thể dừng?
Ngày hôm qua xa lắm,
Ngày hôm nay anh nhắc làm gì?
Em chỉ có đôi bàn chân lấm
Đôi bàn tay chưa biết ôm ghì.
Những ngón tay xanh mềm trong nắng
Che mặt khóc vụng về
Những ngón tay nằm hoang vắng
Run run chiều như cỏ ven đê.
Em chỉ có một bờ tóc ngắn
Không đủ dài để buộc lời anh
Những ngọn tóc buồn hơn rêu cũ
Và hắt hiu gấp mấy lá cành.
Em dại dột hơn mùi hoa sữa
Hồn nhiên thương nhớ hết lòng
Chẳng hề nghĩ đến ngày mai tới
Vội vàng cây lá vào đông...
Em không thể nói lời từ biệt
Em không thể nói lời từ biệt
Như vung tay ném đá qua trời
Nơi ta đứng
Mùa thu ngơ ngác
Đám cúc hoa óng ả xanh ngời
Bài hát cũ
Con đường xưa anh hát
Gió giận nhau, đi mãi không về
Đám lá nép vào nhau
Buồn xơ xác
Ngã xuống mặt đường chiếc bóng tái tê..
Câu thơ rơi như lá vàng trên đất
Khẽ cuốn theo gót gió la đà
Cửa đóng mở ngôi nhà hạnh phúc
Như đón em vào
Lại đuổi em ra...
Em không thể nói lời từ biệt
Giọt thu rơi vỡ tan tành
Anh nhìn kìa,
Muôn ngàn chiếc lá
Chỉ run run
Lặng lẽ
Xa cành...
Đào Phong Lan
Viết cho anh những ngày xa
1.
Ngày mai khi chúng mình gặp lại
Có thể là em đã khác hôm nay …
Nhớ sáng nào trên biển
Chuồn chuồn bay
những cánh ướt vẫn thơm mùi sương sớm …
Bàn chân trần đi trên cát ấm
Tay cầm tay mà sao vẫn nhớ tay?
Những bình yên đến chạm vào vai
Ru em ngủ trong ánh ngày rực rỡ …
Em nằm yên trong tay anh, trong hơi thở …
Trong nắng trời,
Gió biển,
Cát bờ xa,
những con ong rừng lấy mật về qua
ngọt như môi anh hôn em mỗi sáng …
Dòng suối nóng chảy trong lòng đất nóng
âm ỉ hoài một nỗi niềm yêu
Khi ta đón nhau biêng biếc những chiều
Và lặng thầm chia tay nhau mỗi tối …
Em cứ nói chuyện không đầu không cuối
cứ huyên thuyên về cuộc sống con người
cứ mơ hoang ánh sáng bầu trời
Không biết là ánh đèn đường đã tắt …
Anh của em,
những ngày không gặp mặt
có buồn không?
Khuôn mặt có hao gầy?
Bàn tay em đã lại nhớ bàn tay
Môi em nhớ những cái hôn rất vội
Em lầm lụi đi trên con đường tối
Ngõ vắng xa
Hoa mướp đã thôi vàng
lối cỏ xanh hôm chúng mình sang
đã xơ xác nhớ một người đi vắng…
Không có anh,
Sao quá chừng phẳng lặng?
Quá chừng mưa trên những tán lá bàng
Quá chừng rơi những thảm hoa vàng
Quá chừng hát những bài lâu không hát …
Giá anh xa đúng một vòng quả đất
Thì bây giờ em sẽ đến ôm anh
Sẽ gục lên đôi vai ấm hiền lành
sẽ hôn siết bàn tay yêu dấu
…………
2.
Ngày mai khi chúng mình gặp lại
Có thể là em đã khác hôm nay
Nhớ lần đầu ta nắm bàn tay
Đã không muốn buông rời ra nữa…
Những ngôi nhà nhẹ nhàng khép cửa
Để ta hôn nhau những cái hôn đầu
Để ta hôn nhau những cái hôn sâu
Và trái đất quay một vòng choáng váng …
Anh của em,
thời gian và năm tháng
đã nhắc em phải biết mong chờ
nhưng em sợ em không tính bằng giờ
mà em níu lấy từng giây phút
Đời rộng quá, bàn tay em nhỏ hẹp
biết làm sao che chắn được cho nhau?
Anh đang làm gì?
Anh đang ở đâu?
Anh có biết là em đang nhớ?
Giá cuộc sống chỉ là cánh cửa
Em và anh sẽ khóa trái bên ngoài
mặc mưa gió và những cánh chuồn bay
mặc núi xô hay ầm ầm biển động
Em đã sống một đời ước vọng
những khát khao trời rộng sông dài
những ngông cuồng về một ngày mai
những to tát lớn lao dự định
Nhưng bây giờ em chẳng cần định mệnh
những rủi may
những cơ hội ngàn vàng.
Chỉ cần anh dừng bước lang thang
Về với em
Căn nhà em ngỏ cửa
Bàn tay này vì anh mà nhóm lửa
Hơ ấm anh những buổi đi về
Ngày ngắn vô cùng hay dài rộng lê thê
Em cũng sẽ không màng đến nữa …
Hãy để em yêu anh
Không do dự
Và hãy yêu em như giây phút cuối cùng
Như ngày mai sẽ xa nhau vĩnh viễn, lối đi chung
của hai đứa đã có người chắn mất…
Như đã đến giờ tận thế trên trái đất
Như dòng sông sẽ cạn muôn đời
Hãy siết em vào lòng
Hãy hôn mãi không thôi
Hãy yêu em không một lần ngưng nghỉ …
……………
3.
Ngày mai khi chúng mình gặp lại
Có thể là em sẽ khác hôm nay
Như ánh chiều rồi cũng phải nhạt phai
Như chiếc lá một ngày tàn úa
Đừng hỏi em
đừng hỏi em thêm nữa
Là vì sao em nói những câu này
Hãy lặng lẽ cầm lấy bàn tay
Ủ ấm em vì em đang rét lạnh
Anh của em,
Dáng đi khổ hạnh
Bàn tay gầy mười ngón khô khan
Đến hôm nay em vẫn thấy ngỡ ngàng
Sao chúng mình yêu nhau nhanh đến thế?
Như sóng cuốn
Như gió xô
Như thể …
Là chúng mình ngàn kiếp đợi chờ nhau …
Hãy yêu em ngày hôm nay thôi nhé
Đừng bao giờ nhớ đến hôm qua
Cũng đừng nên nghĩ đến ngày xa
Vì cuộc sống ngày mai sao biết được?
Hãy yêu nhau như là hai giọt nước
Lăn vào nhau những khát vọng nồng nàn
Hãy yêu nhau như hai chiếc lá vàng
Lìa cành vẫn còn ôm ấp mãi …
……
4.
Ngày mai khi chúng mình gặp lại
Có thể là em đã khác hôm nay ...
Đào Phong Lan