Một, hai, ba... rồi đến chín, mười
Đêm không ngủ sao mà vắng vẻ
Bốn, năm, sáu... rồi đến một trăm
Đêm không ngủ sao mà buồn tẻ
Bảy, tám, chín... rồi đến một nghìn
Những số đếm nhân lên cộng lại
Cũng không dài bằng nỗi cô đơn
Một, hai, ba...
Chỉ một mình em
Giọt Thời Gian nhớ vào vô tận.
Như một kẻ dại khờ, lẩn thẩn
Đêm
một mình em đếm
một, hai...
Vũ Thị Khương