Tiếng ghi ta rót vào đêm
Từng giọt chập chùng phiền muộn
Hăng hắc phố vàng nâu
Khóc cười gì sau mắt ướt môi mềm
Miết tay xuôi những ghềnh thác say mèm
Đêm thấy ta dềnh sâu con nước lũ
Gió leng keng phong linh ru giấc ngủ
Mẹ trải vạt áo nâu
Thẫm lên phố dập dìu
Bước chân em về dẫm hạt cúc đau
Phố rất dài ghi ta gảy rất mau
Hút theo gió chạy rong tìm nhớ
Bản tình ca dễ vỡ
Run rẩy bóng đêm mờ
Khóc cười gì ngòi bút ứa mực kia
Ta xanh như vệt trăng gối đầu trang giấy
Em xanh như bông hoa đọng trên khung cửa
Khúc ghi ta xanh như ngọn lửa
Đốt cháy mọi cơn mê
Phía sau lưng có phải một nẻo về?
Showing posts with label mạcvi. Show all posts
Showing posts with label mạcvi. Show all posts
Ám ảnh đêm
Điều gì làm em giật thức mỗi đêm
Đôi mắt ấy
Dịu dàng như ngọn lửa
Bập bùng giữa màn đen sâu thẳm
Xa chập choạng tiếng gọi bình yên
Bàn chân em chạy suốt đi tìm
Cơn mơ ấy
Và đôi mắt ấy
Hun hút phía bên kia
Vẫn vẫy gọi
Tình yêu
Em như người say không biết lối
Chỉ biết chạy theo ảo ảnh xa vời
Đến mệt nhoài
Đến khi ngã quỵ
Ánh lửa vẫn lập lòe
giễu cợt
mù khơi
Chẳng thể tự bay như mây
Chẳng thể tự hong khô tiếng hát
Em vùng vẫy rơi
Vùng vẫy thoát khỏi ám ảnh đôi mắt êm đềm
Nên mỗi lần giữa đêm tỉnh giấc
Lại một lần em lại tập quên
Điều gì làm em giật thức mỗi đêm
Điều gì đau đến thế…
Subscribe to:
Posts (Atom)