Showing posts with label trươngnamhương. Show all posts
Showing posts with label trươngnamhương. Show all posts

Tự khúc



Mượn Xuân một chút mưa phùn
Trả Đông lại chút run run rét về

Mượn Hè chút nhớ xa quê
Trả cho Thu chút lỗi thề cố hương

Mượn Đêm lằng lặng chút buồn
Trả Ngày sốc nổi con đường... chút vui

Mượn trầu cay một chút vôi
Trả cho phụ bạc mấy lời dối ngoan

Mượn trời một chút đa đoan
Câu thơ mình trả cho ngàn nỗi đau

Mượn thăng trầm chút bể dâu
Trả cho mỗi bước cơ cầu - thiên di

Vui buồn mượn bốn mùa đi
Trắng tay ngày tháng trả gì, hỡi em?

Quán Thời Gian

Mời em vào quán thời gian
Khuấy ly ký ức uống làn hương xưa
Mời em vào quán không mùa
Ta chia nhau ngọn gió lùa rét căm
Mời em vào quán không năm
Để nghe nhớ khóc ướt đầm ngón tay
Mời em vào quán không ngày
Để xem trời thả heo may, để buồn
Đắng lòng môi chạm yêu thương
Thời gian quên bỏ muỗng đường đó em !

Phố Mưa

Chiều nào anh cũng đợi
Em về ngang lối này
Cơn mưa ào ạt tới
Long lanh buồn trên tay

Anh ngồi thương mái tóc
Vòm trời nghiêng cánh dù
Phin cà phê nhỏ giọt
Đặc quánh niềm tương tư

Anh ngồi lo áo lụa
Gió ngừng trên đôi tà
Chiều sâu như mắt nhớ
Mưa dài như cách xa...

Anh cả tin mình quá
Khói vàng trên ngón gầy
Mưa rây mềm mặt lá
Nỗi mong chờ... ai hay

Chiều nào anh cũng đợi
Hôm nào anh cũng chờ
Lúc đi đầu đội nắng
Khi về tay dắt mưa.

BÀI HÁT MÙA THU QUÊN


Có một mảng mùa thu rơi xuống cỏ
Ôm guitar anh ngồi hát bên chiều
Bài hát ấy bây giờ em có nhớ
Hay quên rồi cái thuở chúng mình yêu ?

Thuở em giấu mùa thu sau bím tóc
Có tê mê hương thoáng giữa môi mình
Thuở biêng biếc vòm cao đầy chim hót
Có nghe chăng muôn lá đổ xung quanh

Thuở thơ viết cho em mùa thu đem giấu mặt
Anh như mây thất lạc cuống lên tìm
Đâu ai nghĩ mùa thu yêu kẻ khác
Trời trên đầu xanh lắm thủy tiên em

Biết không thể níu mùa thu ở lại
Bài hát xưa người đã vội quên rồi
Khi em đến tìm anh em có thấy
Một gã khờ ôm cỏ hát mồ côi

Nhưng anh chắc mùa thu không nói dối
Chiều công viên ngàn đợt lá rơi vàng
Em có đến tìm anh trong tiếc nuối
Để cùng ngồi chớp mảnh vỡ thời gian

Viết tặng những mùa xưa

Hãy chỉ dùm anh hoa sữa phố nào
Thơm váng vất, nhớ thương nhòe hết cả
Anh quay về hoài niệm giữa chiêm bao
Chợt hoảng hốt cây đến mùa trút lá
Hương hoa sữa phải một lần thơm quá
Bàn tay em ngây dại để anh cầm
Cái nóng ấm suốt mười năm mất ngủ
Sớm nay buồn nghe lạnh nhắc hồi âm.
Hãy chỉ dùm anh quán nhớ xa xăm
Cà phê đắng những vỉa hè Hà Nội
Lời nói yêu em môi thơm kẹo vừng
Hồi hộp trước khi mùa run rẩy đợị
Chẳng phải mùa đâu em đang run đấy
Phập phồng trăng sau nếp áo đang rằm
Chẳng phải lời đâu kẹo vừng thơm đấy
Chúng ta còn quá trẻ trước trăm năm.
Hãy giữ dùm anh phố cũ rêu phong
Mùa đang rắc những yếu mềm đa cảm
Anh đang khóc cho ngày xưa lãng mạn
Thời hai ta nông nổi đã qua rồị

HOA BẤT TỬ


Có một ngày người sẽ bỏ ta đi
May mắn quá câu thơ còn sót lại
Biển bơ vơ lạc lối buồm về

Rồi câu thơ nguội lạnh bỏ ta đi
Vớt vát mãi chỉ nỗi buồn ở lại
Núi cô đơn sám hối trăng thề

Và cuối cùng buồn cũng bỏ ta đi
Hoe hoét nắng...
Hoa hoang...
Chiều cỏ dại,
Thơm như không hay biết điều gì

Hình như gió ngược tìm năm tháng ấy
Hát dông dài
Hoa bất tử ơi...

Quán Nhớ


Ghé vào quán cũ nhớ em ngày xưa
Chao ôi rét quá tháng giêng gió lùa

Giật mình mùa gọi ơ hờ lá thưa
Suốt chiều đa cảm mưa vờ Thiền Quang

Tán si tỏa quán rễ chênh ghế bàn
Tình không hẹn nữa nửa trời bỏ hoang

Dòng thư ngày ấy mực còn run xanh
Lộc đang nắn nót thơ lên lá cành

Em vồi vội nhớ một người... thay anh
Nhớ quanh Hà Nội đến nhòa em thôi

Tháng giêng rét mướt gọi tên nắng trời
Một anh một quán một chiều lá rơi.

Thơ tháng Giêng


Mùa hương năm ngoái đâu rồi
Tháng giêng mỏng mảnh hát lời giọt mưa
Cây bàng rũ rét xanh chưa
Có hay cánh én chở mùa đã sang?

Lăn tăn hè phố hoa vàng
Nắng hoe hoe chớm những hàng búp non
Dấu xưa, lối cỏ cũ mòn
Mùa hương năm ngoái không còn qua đây

Mưa mềm vai áo đâu hay
Gió ngang Thê Húc bỗng gầy theo em
Rêu phong ngủ mấy bậc thềm
Ai men nỗi nhớ tìm ai...hoài hoài

Dẫu mùa hương cũ phôi phai
Tháng Giêng nào phụ những ai đợi chờ
Câu thơ hóa lộc bao giờ
Nhớ thương ai chạm rét mùa...rưng rưng!