Showing posts with label bìnhnguyêntrang. Show all posts
Showing posts with label bìnhnguyêntrang. Show all posts

Khi em ngồi bên hồ



Khi em ngồi bên hồ
Hàng liễu đổ dịu dàng xuống vai
Em thấy phố phường rất chật
Và lòng mình rất rộng

Khi em ngồi bên hồ
Khoả bàn tay lạnh giá
Nghe nhịp nhịp mùa đi
Và đâu đây có tiếng thì thầm
Cây cỏ gọi tình yêu
Mà sương chiều đẫm thế
Khi em ngồi bên hồ gọi tên anh rất khẽ
Bỗng đâu kỉ niệm ùa về
Có ai đó hát ở đầu con phố
Rằng thời gian chìm ở đáy hồ
Rằng mùa xuân còn đọng một chút thu
Hoa cúc tím đã vàng trong nỗi nhớ
Thôi đừng tiếc thương những chiều muôn năm cũ
Bụi trường chinh đã phủ gương mờ

Khi em ngồi bên hồ
Niềm vui không ra đi
Nỗi buồn không ở lại
Và anh ngưng đọng
Một giọt chiều vương xuống, trôi qua ...

Đợi


Vì sao em lại đợi anh
Như người yêu đợi một người yêu
Như trời xanh mơ một cánh diều
Như người bộ hành mơ về dòng suối mát

Thành phố lên đèn và hàng cây đẫm ướt
Một đêm hè mỏi mệt
Sao em ngồi một mình
Thương con tàu sắp sửa rời ga

Không nghĩ về anh như một mái nhà
Chở che cho em những ngày mưa nắng
Không nghĩ về anh như một bến bờ yên lặng
Em con đò sẽ bớt cô dơn

Chỉ đợi anh và không nghĩ gì hơn
Em đâu cần anh tới
Em đâu cần anh nói
Và đâu cần anh biết nỗi đợi này

Sao em còn ngồi mãi đây
Dằng dặc trên đầu một nỗi niềm chưa tỏ
Trăng mười lăm mà lòng em vẫn khuyết
Mà ngổn ngang một dải Ngân hà

Anh quá gần anh quá xa
Chỉ ý nghĩ mang hình đôi cánh
Em bề bộn trong ngàn lời câm lặng
Tháng ngày đi như một tiếng thở dài

Như một chiều đè nặng đôi vai
Lẽ nào em lại nhớ anh nhiều đến thế?
Đôi mắt ấy đừng về trong nỗi buồn sắp vỡ
Cho lòng em bớt chút đa đoan.



Viết trong đêm mưa

Đổ xuống hiên nhà bao nhiêu lá mùa thu
Đêm nghe gió thổi về nước mắt
Em cứ ngỡ ông trời vô tư nhất
Vậy mà mưa ủ dột bao ngày
Em thắp nến ngồi một mình nơi đây
Ngọn lửa mong manh
Có chút gì rơi trên thành phố nhỏ
Mà trong em buồn cứ rủ nhau về
Con tàu ngoài kia đi trong cơn mê
Quên đóng cửa những ô đầy ánh sáng
Trong giông bão mơ ngày có nắng
Nơi sân ga người ấy đứng đợi mình
Trên bàn em cây nến đợi bình minh
Trang giấy trắng đợi dòng chia sẻ
Em nghe thấy một loài hoa nhỏ bé
Gửi hương vào phòng em trú mưa
Có bước chân gõ nhịp đêm khuya
Gần gũi lắm rồi bất ngờ xa lắm

Em ra cửa gặp lại hình bóng cũ
Nhưng mà mưa đã xoá dấu chân rồi

LỜI CUỐI


Sấm tàn mưa ướt sũng cánh nhài khuya
Đêm nay trời giông bão
Em nghe ngoài ô cửa
Một tình yêu vừa trượt ngã rồi

Chẳng thể gói tình yêu bằng chiếc áo tơi
Bong bóng hoá con thuyền không bến đợi
Thở phập phồng ngực đêm đang hờn dỗi
Khóc một mình mưa ơi

Ví dụ bây giờ nơi ấy xa xôi
Anh choàng chiếc áo tơi về lối cũ
Con dế bất thường nơi ngực em đã ngủ
Không tiếng gáy nào rền rĩ trong sương

Ký ức em nhoè ướt một con đường
Mưa đổ nước những ổ gà óc ách
Bước thấp bờ cao
Thể nào yên ả được
Trượt ngã tình yêu ,
em cài then cửa trước
Đêm nay mưa gió đầy trời
Anh chẳng bao giờ khoác áo tơi
Về kịp nữa

Và mùa thu sang tàn đêm thức đợi
Mắt em giông gió một đời

Tháng Năm Về Phố Cũ


Tháng năm em về ngang con phố cũ
Ngồi một mình trong quán cà phê
Nỗi buồn thấm sâu và trời đã mưa
Người ta mở những bài ca sầu não

Em linh cảm một mùa hè gió bão
Hoa loa kèn thôi trắng phía bờ sông
Có chút gì tràn lan như cỏ trong lòng
Âm thầm nhắc những điều vô thường lắm
Em đã bao lần úp bàn tay lên mặt
Tự hỏi lòng năm tháng sẽ về đâu
Em sợ trời mưa người ta bên nhau
Một mình em đi về trên phố cũ
Có thể nào em lại không hát nữa
Bài hát ngày xưa giai điệu học trò.

Gương mặt anh trở về xa xôi như mùa thu
Lời anh nói giờ đã thành quá khứ
Giá em đừng nặng lòng với màu hoa cũ
Hẳn chiều nay phố đỡ nhạt nhòa hơn
Tháng năm cô đơn phượng nở dỗi hờn
Em gặp lại thời mười bảy tuổi
Em đã yêu anh chẳng có gì tiếc nuối.

Đèn đã thắp lên, thành phố võ vàng
Như người ốm, bước em về chếch choáng
Âm nhạc bao dung và cà phê đắng
Không sẻ chia được gì với buồn em.
Chiều lạnh lùng chiều đã lặn vào đêm
Bước chân em, rồi mưa sẽ xóa
Nhưng mà tháng năm và con phố cũ
Mỗi mùa nhớ thương em vẫn quay về




Tự cảm

Khi nghĩ suy của chúng ta chìm vào nhau
Em vẫn không thể hình dung về anh rõ rệt
Đôi tay khờ dại của em chạm vào kí ức
Mùa tình yêu trổ đoá hoa vàng

Có điều gì không rõ miên man
Mang em tới cánh rừng trí nhớ
Anh tự ngàn xa xưa
Anh bây giờ
Em cũng không biết nữa
Ai buộc chúng mình bằng sợi chỉ
Mong manh

Trả cho em nỗi buồn đã thuộc về anh
Trả cho em ngày huy hoàng đã mất
Lá đã vàng
Chiều như lửa đã tan
Ôi sự thật
Xin muôn trùng ta phục sinh nhau

Anh ở nơi nào có nghĩa gì đâu
Ý nghĩ về anh mạnh bằng ngàn năm ánh sáng
Em yêu anh không cần nhớ ra mình nữa
Ngay cả tiếng cười cũng vỡ vào anh

Mối tình đầu



Ngày quắt quay nỗi nhớ
Đêm dằng dặc niềm mong
Trăng mười lăm đang vỡ
Tan vào ta âm thầm

Cuối con đường mùa đông
Những cột đèn không ngủ
Như mắt người năm cũ
Còn dư âm đến giờ

Người đi như chuyện xưa
Không một lời ngoái lại
Tháng năm lùi xa mãi
Ngỡ chìm vào bình yên

Ta ngỡ lòng đã quên
Chút tình xưa khờ dại
Thế mà dằng dặc đêm
Thế mà lòng tê tái

Thế mà chân đi mãi
Không qua mối tình đầu

Thành phố ngày ta không yêu nhau

Thành phố ngày ta không yêu nhau
Luênh loang giọt dầu quá khứ
Trên mái ngói con chim hồn nhiên không hót nữa
Tàu xe lăn bánh ơ hờ

Sập cửa lòng không cả ước mơ
Kỷ niệm nhoà phong thư cũ
Ta tàn đêm mà không là mất ngủ
Hoang hoải những phút yêu người

Thành phố ngày ta không yêu nhau
Đường rộng hơn và mặt người xa lạ quá
Không xúc động nghe bàn chân vội vã
Không diệu kỳ đóa hoa

Ta trốn vào mênh mông giữa một mái nhà
Căn phòng rộng hơn cả thế giới
Quờ tay gặp đôi mắt cũ
Đốt lửa lòng không đủ ấm tàn tro

Nghĩ trước mùa


năm tháng ra đi, năm tháng quay về
cây trút lá và rồi cây xanh lá
vô hạn thời gian mà đời người mong manh quá
tôi làm được gì cho những ngày sắp xa?

Lời cuối


Sấm tàn mùa ướt sũng cánh nhài khuya
Đêm này trời giông bão
Em nghe ngoài ô cửa
Một tình yêu vừa trượt ngã rồi

Chẳng thể gói tình yêu bằng chiếc áo tơi
Bong bóng hoá con thuyền không bến đợi
Thở phập phồng ngực đêm đang hờn dỗi
Khóc một mình mưa ơi

Ví dụ bây giờ nơi ấy xa xôi
Anh choàng chiếc áo tơi về lối cũ
Con dế bất thường nơi ngực em đã ngủ
Không tiếng gáy nào rền rĩ trong sương

Ký ức em nhoè ướt một con đường
Mưa đổ nước những ổ gà óc ách
Bước thấp bờ cao
Thể nào yên ả được
Trượt ngã tình yêu ,
em cài then cửa trước
Đêm nay mưa gió đầy trời
Anh chẳng bao giờ khoác áo tơi
Về kịp nữa

.Và mùa thu sang tàn đêm thức đợi
Mắt em giông gió một đời

Ngỡ như bình yên

Bình yên ngày em xa anh
Gió thổi hút triền cát lỏng
Cái vẫy tay hoà vào sóng
Miên man chờ đợi quên rồi

Và em không khóc đấy thôi
Dửng dưng như là xa lạ
Những lời chúc dài nghiêng ngả
Níu nhau tìm chút chân thành

Thế rồi phía ấy là anh
Tình yêu hoá thành ký ức
Ngọt ngào xưa giờ bỗng lạnh
Nhớ nhau chỉ để tiếc thầm

Thế rồi em cũng sẽ quên
Ném anh về xa xôi lắm
Buồn rơi tận cùng sâu thẳm
Tưởng rằng chốn ấy bình yên

Và thương ngày ta chia tay
Buồn vui đuổi tìm ta mãi
Nguyện cầu bình yên trở lại
Nghe tim tựa sóng cồn cào

Tự tình tháng giêng

Trong nỗi gì như thương nhớ
Tháng giêng trở về đúng hẹn
Em quàng khăn xuống phố
Mùa trên vai

Mùa về trên vai và xanh như mắt anh nhìn em
Trong như mắt anh nhìn em
Giọt mưa xuân tràn vào cây viết
Em vẽ tình anh lên trời

Chúng mình còn nhau trong câu hát người ơi
Bao duyên nợ buộc lòng sau mưa bão
Sau cách chia
Và ngậm ngùi cơm áo
Con tim đau chiều nay bật chồi

Tình em như vầng trăng con nước đầy vơi
Dâng câu hát phù sa bồi đắp
Giêng hai về tháng ngày như ủ mật
Nghe lòng em tha thiết tiếng yêu người

Cửa Sổ

Cửa sổ để em nhìn vào khoảng trống
Để mở ra trời nắng
Để khép lại trời mưa
Và trong những ngày sương mù
Em chờ anh gõ cửa
Dẫu rằng em không còn anh nữa
Hề chi mà luôn với lẽ ở - đi
Hề chi mà đau
Hề chi mà xa xót?
Căn phòng em những ngày mộng mị
Là những ngày thiếu vắng niềm tin
Ô cửa sổ vẫn sơn màu xanh
Vẫn vì anh mà xanh
Và trong cơn mưa lá rũ không đành
Em ngồi hát lời cây từ cửa sổ
Ngay cả lúc nỗi đợi chờ tan vỡ
Em nghiêng đời em qua mỗi chấn song
Trên trời cao còn có một dòng sông
Còn thao thiết yêu một vì sao lạc
Dẫu là không còn anh
Dẫu là anh đã khác
Dẫu tình yêu mặn nồng rồi phai nhạt
Rồi hư ảo như trời
Rồi cứ thế căn phòng vừa khép cửa
Người mở lòng ra mà bước tới không cùng.


MỘT ĐOÁ HOA VÀNG

Tháng chín gọi mùa thu đến
Trời đổ mưa
Và trước nhà em cây khế chín
Đàn chim náo nức tìm về

Em đã cô đơn những ngày không bạn bè
Không phố xá và anh không đến nữa
Mùa đã mới mà nỗi buồn vẫn cũ
Lòng tan hoang như ô cửa gió lùa

Những cột đèn nhòe đi trong mưa
Em nghĩ đến một tình yêu đã sáng
Đã đơn độc băng qua nhiều năm tháng
Đã chờ đợi hồn nhiên như một đóa hoa vàng

Em đã mặc lòng trong mưa gió
Đêm tràn vào phòng em
Đêm dày như nỗi nhớ
Em mường tượng những nẻo đường đã cũ
Bàn chân người bước thấp bước cao

Chúng mình chưa từng nói với nhau về một bức tường rào
Mà năm tháng cứ dần xây thành lũy
Đã từng nghĩ chia ly chỉ là cơn mộng mị
Mà sao hôm nay quá thật nỗi buồn này

Em biết làm gì khi mùa đã giăng mây
Những góc phố dài thêm

Con chim trú mưa trước hiên nhà nhìn em
Lẽ nào em lại khóc
Bài thơ dở dang hai chữ một mình?



Bình Nguyên Trang

Cho em về mùa thu

Cho em về mùa thu
Gom lá vàng cuối ngõ
Bắc chiếc cầu nho nhỏ
Nối hai bờ thương nhau

Em chẳng thể làm đau
Khi chạm vào xác lá
Xin đừng đi vội vã
Nép vào mùa đi anh!

Lá mùa thu không xanh
Mắt em buồn như lá
Phải, mùa đang trả giá
Cho cơn đau sinh thành.

Nếu mà em không anh
Hẳn lá thu rất đắng
Em như loài mây trắng
Nhớ thu nên bạc đầu...

Nếu mà ta có nhau
Hẳn mùa thu đầm ấm
Lối đi thì nhiều lắm
Xin đừng dẫm lên mùa!

Em nằm nghe tiếng mưa
Đổ ào ào xác lá
Làm sao cho khỏi ngã
Để gặp nhau một bờ?

Bình Nguyên Trang

Gọi Những Con Đường

Gọi những con đường may áo sang thu
Cỏ xanh sương mù
Còn một cuộc đời trong mỗi câu thơ

Gọi những con đường chảy rất vu vơ
Dòng ngược dòng xuôi lòng như bão lũ
Khô héo mặt người
Còn một dấu chân buồn nỗi yêu đời

Gọi những con đường tôi không đến tôi
Tôi đi mãi và tôi xa mãi
Ở sau lưng tôi giọt chiều đọng lại
Bóng tôi vỡ oà trên lá ngàn xưa

Gọi những con đường chợt nắng chợt mưa
Gọi những con đường không nắng không mưa
Cứ nhè nhẹ ru ta về phố cũ
Cứ nhè nhẹ ru đời, ru cây, ru buồn vui giấc ngủ
Ru cho xanh cỏ ven mình

Gọi những con đường treo trái nhục - vinh
Ai đã tới trồng cây
Ai đang về lượm hạt
Cứ lẫn lộn trò chơi
Cứ chập chờn sự thật
Méo mó gương mặt cười
Vằng vặc nỗi đớn đau

Gọi những con đường ta khắc khoải
Tìm nhau ...

Bình Nguyên Trang