Khi nghĩ suy của chúng ta chìm vào nhau
Em vẫn không thể hình dung về anh rõ rệt
Đôi tay khờ dại của em chạm vào kí ức
Mùa tình yêu trổ đoá hoa vàng
Có điều gì không rõ miên man
Mang em tới cánh rừng trí nhớ
Anh tự ngàn xa xưa
Anh bây giờ
Em cũng không biết nữa
Ai buộc chúng mình bằng sợi chỉ
Mong manh
Trả cho em nỗi buồn đã thuộc về anh
Trả cho em ngày huy hoàng đã mất
Lá đã vàng
Chiều như lửa đã tan
Ôi sự thật
Xin muôn trùng ta phục sinh nhau
Anh ở nơi nào có nghĩa gì đâu
Ý nghĩ về anh mạnh bằng ngàn năm ánh sáng
Em yêu anh không cần nhớ ra mình nữa
Ngay cả tiếng cười cũng vỡ vào anh
No comments:
Post a Comment