Điệp khúc bằng lăng

Em có qua nơi anh không đấy

Mà bằng lăng tím ngát cả chiều

Mà lòng anh bồn chồn phấp phỏng

Em có qua nơi anh không đấy, em yêu

Hoa oằn mình trong gió lao xao

Hoa nở thế thì ai không nóng ruột

Con đường ấy cỏ đã trùm kẽ gạch

Đã nguôi quên, đã thôi nghĩ ngợi nhiều

Hoa bằng lăng, hoa bằng lăng hồ nước

Đã có thời ngỡ chẳng thể thiếu nhau

Mưa dịu dàng, mưa ngỡ không đâu

Đời anh toàn mưa vào lúc cô đơn nhất

Thành phố vụn vằn sau nghìn ô cửa khép

Thành phố dành anh những chỗ thừa ra

Những gốc cây, những mái hiên nhà

Phải nép lưng vào cho khỏi ướt

Em trôi nổi vào lúc em đắm ngợp

Hoa bằng lăng run rẩy ướt đường khuya

Bao năm rồi hoa vẫn tìm nhường kia

Cứ hè đến lại giăng trước mặt

Như chính mình là không sao trốn thoát

Như nỗi buồn không tự nó nguôi đi

Cuốn sách em cầm

Khúc nhạc em nghe

Đến ý nghĩ của em giờ đã đổi

Người ta chẳng thể đi nếu suốt đời ngoái lại

Em hãy tìm hạnh phúc của riêng em

Mong bình yên, mong em được bình yên

Trong bản nhạc em yêu thời thiếu nữ

Trong điệp khúc hoa bằng lăng nở

Hoa như cơn mưa tím trước hiên nhà

Rụng thảng thốt mỗi lần em trở lại

Nhắc ta về một thời đã đi qua

No comments:

Post a Comment