CỎ XANH



Cỏ cho tôi dịu lại
Sau khát vọng nồng nàn
Sau nắng nỏ không gian
Và khoảng trời nhức nhối!

Áp môi lên cỏ rối
Hồn nhiên như trẻ thơ
Bao năm tháng dại khờ
Tôi lại về bên cỏ.

Có gì trong sắc biếc
Trong mỗi nhánh lá gầy
Mà bao nỗi đắng cay
Bỗng tan vào lòng đất!?

Quá nửa đời được - mất
Cười - khóc với đất trời
Cỏ như thể làn môi
Của người tôi yêu dấu!

No comments:

Post a Comment