Lời người dưng
Trời đã sinh ra em
Để dành cho anh
Mà suốt cả một đời em chẳng hề biết thế
Mặt trời nhỏ của anh
Em mải rong chơi lang thang nơi đâu tận khi chiều xế
Mới trở về...
Vào lúc trăng lên!
Con đường vàng nồng nàn hạ hương trong đêm
Ta trót nắm tay nhau đến là dại dột!
Anh không nỡ nhắc lời hẹn ước
Lời hẹn ước em lơ đãng đánh rơi
Khi bình minh mải mốt lên đường.
Em đắm mình nơi thiên lộ mù sương
Anh đợi suốt một đời em chả hề biết thế!
Mặt trời nhỏ của anh
Em mải rong chơi lang thang nơi đâu tận khi chiều xế
Mới trở về...
Vào lúc trăng lên.
Trao Nhau Mùa Đông
Anh không phải là em
Nên làm sao biết được
Nước mắt nào mặn, ngọt
Nước mắt nào đắng cay?
Mùa thu đi qua
Mùa đông lại đến
Tia chớp đêm đông như lửa
Thoáng rồi lại vẫn đêm đen
Chỉ còn đom đóm thay đèn soi hạnh phúc
Chập chờn nháy giữa đêm đông
Thôi thì ta cho nhau những gì còn sót lại
Như mạ xanh, như lúa trổ làm đòng
Để anh mãi là vườn
Em mãi là cây, trái của mùa đông.
Đường tiệm cận
Đừng là đường cắt
Gặp một ngày
Rồi chia tay vĩnh viễn
Đừng là đường song song
Khoảng cách suốt đời
Không lời ước hẹn
Xin là đường tiệm cận
Mỗi ngày một gần thêm
Rồi một chiều
Giông bão sẽ lặng im
Nơi vô định thuyền hai ta hoà một
Ai có biết đâu
Một khoảng trống
Kiêu sa
Đơn độc
Vẫn bướng bỉnh
lạ lùng
len lỏi
giữa tim nhau
st
Cuối con đường
Cuối con đường không đi hết cùng nhau
Vòm lá biếc trở mình bỡ ngỡ
Bước chân anh nặng theo từng nhịp thở
Buông tay em ra, anh!
Cuối con đường bịn rịn những yêu thương
Nơi khoé mắt còn gì cho nước mắt
Thôi
đừng cúi mặt
chẳng thể tìm điều đã đánh mất đâu
Cái ngày xưa khờ dại nụ hôn đầu
Và câu hỏi “Vì sao?” muôn thuở
Vì sao ta yêu nhau?
Vì sao ta xa nhau?
Vì sao?
Vì sao?
Cuối con đường đầy lá và lặng im
Những kỷ niệm vụng về, quên quên nhớ
Gió mùa vẫn gieo 1 phím vọng
Cho anh đợi chờ
Bồi hồi cái nắm tay như một giấc mơ
Dịu êm quá nên thành mong manh quá
Thôi, anh ơi, em sợ
Cuối con đường biêng biếc một mầm yêu…
st
Hoa Cúc Vàng
Em đã từng đứng trước một loài hoa
Nhìn chiếc lá bàng chiều thu hắt lửa
Gió bứt rơi lá rụng bên hè
Vì thế em buồn trước mùa thu rộng rãi
Ai bảo cúc vàng là loài hoa dại
Cho lòng em xót xa.
Dù năm tháng qua
Cuộc đời bão tố
Sao cúc vàng vẫn nở
Sao cúc vàng vẫn đợi mùa thu?
Em – hoa cúc vàng giữa cỏ dại hoang sơ
Em- hạt cát trong muôn vàng hạt cát
Có còn in đáy mắt
Mùa thu vàng hoa cúc của riêng anh
LÁ MUỘN
Happy birthday to Gatgu
Không thể vỗ tay
Không thể cầm hai ngọn nến như mọi người
và hát
Nụ cuời hình như cũng nhạt
Lá muộn trong vòm.
Mình đi sinh nhật mình
có kẻ quên người nhớ
Nụ cười bỡ ngỡ
hình như chưa bao giờ thân.
Chiếc lá thẫm xanh lạc giữa vòm xanh
Chút diệp lục còn trong cuống lá
rơi chưa đành dạ
còn duyên trăn trở với đời
Lạc giữa vòm cười
một nốt trầm ngâm tư lự
Chịu! không thể vỗ về quá khứ
Bằng câu thơ tuổi quá đôi mươi
....
MỎI GÁNH MÙA THU
mỏi gánh mùa thu
Câu thơ lỡ vận,
câu ru lỡ tình
Cũ rồi câu hát trúc xinh
Mười hai bến nước thương mình , mình đau
Vườn xưa
khuyết một giàn trầu
Chiều xưa
úa một buồng cau qua đò
Dòng sông vắng nỗi hẹn hò
Mái chèo gác nhịp sóng lo sông dài
Thôi người
ai nhớ thương ai
Mùa thu
cũng đã rơi ngoài lá rơi
Hiểu
Bây giờ tôi mới hiểu tôi
Hiểu trong đêm tối ra ngoài sớm mai
Hiểu một rồi lại hiểu hai
Hiểu cay đắng với ngọt bùi thời gian
Hiểu mình sao quá vội vàng
Đem lời yêu biến trăm ngàn nỗi đau
Hiểu lòng trong đục nông sâu
Lục bình trôi cứ qua cầu như không...
Giờ thôi ở phố mênh mông
Thấy trong xa lạ người đông vô thường
Tôi như cọng cỏ giọt sương
Hiểu thêm chút bụi ven đường người đi...
Nhật ký trên biển
Những cái chai đã vỡ rồi
Cả những chậu thuỷ tinh cũng nát
Làm sao nhốt được cá vàng
Thôi !
Hãy trả chúng về với biển thật bình yên
Trả về nơi tiếng thì thầm lãng mạn
Cơn sóng tình ngút ngàn vô vạn
In dấu một tình yêu ...
Cá vàng đã đi rồi
Chỉ còn chút rong rêu
Hoà với thuỷ triều lúc lên lúc xuống
Tại sao phải là cá vàng trong chậu thuỷ tinh dễ vỡ ?
Chúng ta thuộc về biển
Chúng ta thuộc về đại dương ...
Đừng nhốt cá vàng trong chậu thuỷ tinh
Đừng bao giờ mong tìm thấy một cây xương rồng trong giông bão
Đừng nhốt tình yêu trong thầm lặng
Như thế là bắt sông phải ngừng trôi
Nhưng ,
Những cái chai đã vỡ rồi
Và cả chậu thuỷ tinh cũng nát
Không thể hàn gắn những vết nứt
Không thể bắt biển phải trả lời
Cá vàng ở chốn nao ?
Vậy hãy để cá vàng được tự do
Hãy thả chúng về với biển
Với trời cao , mây trắng và gió cát
Thả chúng về nơi mà chúng thuộc về
Khi cá vàng trở về với biển
Vẫy vùng trong làn nước tự do
Chúng không cần biết những âu lo
Những đau đớn của mảnh chai còn sót lại
Vì cá vàng phải thuộc về biển cả
Còn em ...thuộc về nỗi buồn anh !
NGÀY BÃO
Có một hành tinh tên "nước mắt"
Ta chênh vênh bờ vực kiếp người
Khi số phận cân bằng quả đất
Nghiêng bên nào cũng thấy đơn côi
Trời ngoài kia đang rực nắng vàng
Tôi đứng dậy lau khô nước mắt
Trời ngoài kia đang rực nắng vàng
Chẳng đáng buồn đâu
Những mảnh vỡ của tình yêu ảo ảnh
chỉ có thể cứa vào tim những thương tích
hoang đường
Rồi sẽ lành nguyên thôi trái tim
Rồi sẽ bình yên thôi cuộc sống
Tôi từng u mê chìm trong ảo tưởng
Từng lạc đường đứng giữa ngã ba
Từng ngu ngơ tin lời của gió
Từng non tơ trước ngọn cỏ già
Sau giấc ngủ vùi mê man tôi đã kịp trở về
tìm lại chính mình và nửa hồn đã mất (*)
Đời đích thực, tình yêu đích thực
sẽ cùng tôi đến cuối con đường
Trời ngoài kia đang rực nắng vàng
Dẫm lên những mảnh vỡ của tình yêu ảo ảnh
tôi trở về với đích thực yêu thương
Lời Cây
Lỡ cơn giông đến
Hãy nhìn lên cây khế nhà mình
ở đó vừa nở những bông hoa li ti
Tim tím cất lên câu hát
Về loài cây dư thừa nữ tính
Nếu có muộn phiền
Hãy nhìn lên cây bưởi nhà mình
Lá non như bất chấp nắng mưa
Xanh xao cất lên câu hát
Về cõi trời đất vô thường
Nếu vô cớ nản lòng
Hãy nhìn vào mình
Thanh thản cất lên câu hát
Không đề
Mọi thứ đều là thực
Khi em dừng chân bên bờ vực
Sẽ bỗng nhiên xuất hiện một cây cầu
Em điềm tĩnh bước qua
Em có thể dạo chơi trên những mái nhà
Và vỗ cánh bay lên bất cứ khi nào em muốn
Ở trên cao nhìn xuống
Thảo nguyên chỉ là những tấm khăn choàng
Rực rỡ sắc vàng trong một chiều thu muộn
Ai mang màu xanh đến nhuộm
Biển với trời đều mát dịu như nhau
Đại dương kia dù có thẳm sâu
Ném chiếc nhẫn xuống đáy cũng không bao giờ mất
Chỉ cần em đứng trên bờ
Thành tâm nguyện cầu trong nước mắt
Từ trên cao sẽ xuất hiện phép màu
Đại dương mở ra một con đường đủ rộng
Em bước từ bờ Đông
Đi thẳng về hướng mặt trời lặn
Và em biết ở một nơi không xa lắm
Anh đang ngồi
Lặng ngắm một vầng trăng...
Rồi một ngày ta chợt hiểu
Rồi một ngày ta chợt hiểu
Gốc cây vững chãi kia không dành cho ta
Cành lá sum suê kia không dành cho ta
Thế mà ta mải loay hoay tìm chỗ tựa
mải loay hoay tìm bóng mát cho mình
Cây đã cho ta tựa lưng khi mỏi cho ta bóng râm
khi ngột ngạt nắng hè cho ta cảm giác bình yên
sau những lần bon chen tìm kiếm
Dưới tán lá sum suê kia ta có cả đất trời
Và thế là ta ngộ nhận
Cây là của ta lá là của ta bóng râm là của đời ta
Và thế là ta tin
Ta đã có được tình yêu tròn trịa của cây đã
cầm nắm
được hạnh phúc tươi nguyên trong bàn tay
gầy guộc
Mà hạnh phúc đâu dễ gì cầm nắm
Mà tình yêu đâu có dáng hình
Rồi một ngày ta chợt hiểu
Gốc cây vững chãi kia không chỉ dành cho ta
Cành lá sum suê và bóng mát kia đâu chỉ
dành riêng ta
Mà hạnh phúc thì khó tìm
Và khó cầm hơn khói!
Nếu như một ngày nào đó em không còn yêu anh
Nếu như một ngày nào đó em không còn yêu anh
Như em đã từng yêu cầu rằng
Dù có gì xảy ra anh cũng sẽ không làm điều ngu ngốc.
Và anh trở về với biển
Em lại bay đi theo gió trời...
Nhẹ nhàng thôi
Cả anh và em sẽ cùng mỉm cười
Cũng như Lạc Long Quân và Âu Cơ xưa khi chia tay
Vì giống tiên - rồng không hoà hợp được
Xuống biển và lên núi
Em và anh cùng tan biến đi
Trong huyền hoặc xưa
Em tự ví mình với gió
Và yêu tự do như Carmen
Còn anh là lòng biển thẳm sâu
Cuộn những cơn sóng ngầm dưới đáy
Em nổi lên cơn bão
Khuấy động mặt nước đến mệt nhoài
Em cười với sóng
Thở nhẹ trong quầng sáng ban mai
Nhưng rồi lãng quên tất cả
Biển trở về với lặng im
Ẩn dưới đáy sâu đen ngòm
Những bài ca của cá voi như tiếng người rên khóc
Em băn khoăn, em day dứt
Không - anh - biển đó là sự an bình
Không bão dông, yên lặng với tiếng hát của cá voi
Mà lúc đó liệu em có còn quan tâm không nhỉ
Vì em là gió trời
Bay khắp nơi... và không thể dừng lại
Không thể dừng lại được
Chỉ nghỉ ngơi khi
Ai đó nói rằng "Hôm nay trời lặng gió"
Nghĩa là em đã chết
Gục ngã trong mệt mỏi hoặc sự thoả thuê cuối chặng đường
Nghe xa tiếng vọng về lời ru của biển
Vẫn yêu thương...
Nếu như một ngày nào đó em không còn yêu anh được nữa.
Điệp khúc bằng lăng
Em có qua nơi anh không đấy
Mà bằng lăng tím ngát cả chiều
Mà lòng anh bồn chồn phấp phỏng
Em có qua nơi anh không đấy, em yêu
Hoa oằn mình trong gió lao xao
Hoa nở thế thì ai không nóng ruột
Con đường ấy cỏ đã trùm kẽ gạch
Đã nguôi quên, đã thôi nghĩ ngợi nhiều
Hoa bằng lăng, hoa bằng lăng hồ nước
Đã có thời ngỡ chẳng thể thiếu nhau
Mưa dịu dàng, mưa ngỡ không đâu
Đời anh toàn mưa vào lúc cô đơn nhất
Thành phố vụn vằn sau nghìn ô cửa khép
Thành phố dành anh những chỗ thừa ra
Những gốc cây, những mái hiên nhà
Phải nép lưng vào cho khỏi ướt
Em trôi nổi vào lúc em đắm ngợp
Hoa bằng lăng run rẩy ướt đường khuya
Bao năm rồi hoa vẫn tìm nhường kia
Cứ hè đến lại giăng trước mặt
Như chính mình là không sao trốn thoát
Như nỗi buồn không tự nó nguôi đi
Cuốn sách em cầm
Khúc nhạc em nghe
Đến ý nghĩ của em giờ đã đổi
Người ta chẳng thể đi nếu suốt đời ngoái lại
Em hãy tìm hạnh phúc của riêng em
Mong bình yên, mong em được bình yên
Trong bản nhạc em yêu thời thiếu nữ
Trong điệp khúc hoa bằng lăng nở
Hoa như cơn mưa tím trước hiên nhà
Rụng thảng thốt mỗi lần em trở lại
Nhắc ta về một thời đã đi qua
Tự khúc cho em
Trên hành trình đi tìm một nửa của đời mình
Em gục ngã trước cột mốc mang tên anh
Sự gục ngã không thể nào biết trước
Người ta bảo có cột mốc thứ 99
Thì sẽ có cột mốc thứ 100
Con người phải luôn cố tiến
Còn em chẳng thể nhích nổi thân mình
Những cột mốc mang tên người và mang số trên lưng
Lẽ nào lại giống nhau đến vậy?
Em lắng nghe những điều anh nói
Về cái không duy nhất ở trong đời
Về niềm tin, về số phận mỉm cười
Nhưng xin anh đừng bắt em
Quên cái em tìm
Quên điều em nghĩ
Tôi được là tôi trở thành đáng quý
Có thể rồi em sẽ từ bỏ cuộc hành trình
Hạnh phúc là điều khó nắm bắt
Có thể rồi ngọn-nến-em sẽ tắt
Ánh sáng thuộc về hôm qua
Có thể buồn nhưng sẽ cất lên bài ca
Là bằng chứng một thời trong em tồn tại
Cám ơn cuộc đời những khổ đau cùng em đi mãi
Thách thức em là ai?
Viết riêng cho một người ..
Em bước ra từ quá khứ cũ mèm,
Với bao điều day dứt.
Những tháng năm chưa từng hạnh phúc
Ám ảnh khôn nguôi.
Giữa mênh mông cuộc đời
Em lãng du dọc bờ nỗi nhớ
Ước một điều nho nhỏ
Bình yên.
Anh hiểu tấm lòng tha thiết của em
Cô gái đa đoan mà dễ vỡ
Em đốt cháy mình như ngọn lửa
Từ trái tim đam mê.
Có những điều thật khó nói em nghe.
Khi trái tim anh mênh mông không đủ,
Bờ vai anh không thể cho em làm điểm tựa.
Dẫu ngôi nhà với ánh lửa ..
Vẫn luôn là mong ước của đời anh.
NHẬT KÝ BỎ DỞ
Tưởng thời gian đã chữa lành vết thương...
Bất chợt nhận ra
Mình không hát những bài ca cũ
Người đi,
Một mình mình một thuở...
Vẫn biết ơn
Những lời cuối chân thành
Nước mắt người không ướt nổi trái tim
Ham rộng lớn đã run vì gió bể...
Dấu chân người
Dẫu phôi pha
Mà như thể...
Lá cỏ nào trên đất hãy còn đau!
Những chiếc ly không
Đã có lúc anh mềm lòng
trót lên tiếng
ở những nơi lẽ ra cần im lặng
Đã có lúc anh cố không mềm lòng
trót im lặng
ở những nơi lẽ ra cần lên tiếng
Anh vừa thừa chính anh vừa thiếu chính anh
Rượu
lúc lãng quên trong chai
lúc rót chệch ra khỏi bàn tiệc
những chiếc ly không
cồn cào gió