Nếu như một ngày nào đó em không còn yêu anh

Nếu như một ngày nào đó em không còn yêu anh
Như em đã từng yêu cầu rằng
Dù có gì xảy ra anh cũng sẽ không làm điều ngu ngốc.

Và anh trở về với biển
Em lại bay đi theo gió trời...

Nhẹ nhàng thôi
Cả anh và em sẽ cùng mỉm cười
Cũng như Lạc Long Quân và Âu Cơ xưa khi chia tay
Vì giống tiên - rồng không hoà hợp được
Xuống biển và lên núi
Em và anh cùng tan biến đi
Trong huyền hoặc xưa

Em tự ví mình với gió
Và yêu tự do như Carmen
Còn anh là lòng biển thẳm sâu
Cuộn những cơn sóng ngầm dưới đáy

Em nổi lên cơn bão
Khuấy động mặt nước đến mệt nhoài
Em cười với sóng
Thở nhẹ trong quầng sáng ban mai
Nhưng rồi lãng quên tất cả
Biển trở về với lặng im
Ẩn dưới đáy sâu đen ngòm
Những bài ca của cá voi như tiếng người rên khóc

Em băn khoăn, em day dứt
Không - anh - biển đó là sự an bình
Không bão dông, yên lặng với tiếng hát của cá voi
Mà lúc đó liệu em có còn quan tâm không nhỉ

Vì em là gió trời
Bay khắp nơi... và không thể dừng lại
Không thể dừng lại được
Chỉ nghỉ ngơi khi
Ai đó nói rằng "Hôm nay trời lặng gió"
Nghĩa là em đã chết

Gục ngã trong mệt mỏi hoặc sự thoả thuê cuối chặng đường
Nghe xa tiếng vọng về lời ru của biển
Vẫn yêu thương...
Nếu như một ngày nào đó em không còn yêu anh được nữa.

2 comments:

  1. LES FEUILLES MORTES (Jacques Prévert)

    Oh, je voudrais tant que tu te souviennes,
    Des jours heureux quand nous étions amis,
    Dans ce temps là, la vie était plus belle,
    Et le soleil plus brûlant qu'aujourd'hui.
    Les feuilles mortes se ramassent à la pelle,
    Tu vois je n'ai pas oublié.
    Les feuilles mortes se ramassent à la pelle,
    Les souvenirs et les regrets aussi,
    Et le vent du nord les emporte,
    Dans la nuit froide de l'oubli.
    Tu vois, je n'ai pas oublié,
    La chanson que tu me chantais...

    C'est une chanson, qui nous ressemble,
    Toi qui m'aimais, moi qui t'aimais.
    Nous vivions, tous les deux ensemble,
    Toi qui m'aimais, moi qui t'aimais.
    Et la vie sépare ceux qui s'aiment,
    Tout doucement, sans faire de bruit.
    Et la mer efface sur le sable,
    Les pas des amants désunis.
    Nous vivions, tous les deux ensemble,
    Toi qui m'aimais, moi qui t'aimais.
    Et la vie sépare ceux qui s'aiment,
    Tout doucement, sans faire de bruit.
    Et la mer efface sur le sable,
    Les pas des amants désunis...

    Les feuilles mortes se ramassent à la pelle,
    Les souvenirs et les regrets aussi
    Mais mon amour silencieux et fidèle
    Sourit toujours et remercie la vie
    Je t'aimais tant, tu étais si jolie,
    Comment veux-tu que je t'oublie ?
    En ce temps-là, la vie était plus belle
    Et le soleil plus brûlant qu'aujourd'hui
    Tu étais ma plus douce amie
    Mais je n'ai que faire des regrets
    Et la chanson que tu chantais
    Toujours, toujours je l'entendrai !

    ReplyDelete
  2. Les feuilles mortes se ramassent à la pelle,
    Les souvenirs et les regrets aussi
    Mais mon amour silencieux et fidèle
    Sourit toujours et remercie la vie
    Je t'aimais tant, tu étais si jolie,
    Comment veux-tu que je t'oublie ?
    En ce temps-là, la vie était plus belle
    Et le soleil plus brûlant qu'aujourd'hui

    ReplyDelete