GỬI...
Một đổ vỡ đã được dự báo
Một kết thúc đang được hình thành
Thế mà em vẫn ngu ngơ tin là lời ru dỗ
Hồn nhiên quy cho số phận để níu giữ yên bình
Chấp nhận khổ đau
Em đã yêu nhớ buồn vui trong xa cách
Nào dám ước mơ đủ đầy hạnh phúc
Chưa từng nghĩ đến chia xa
Thế mà xa
Sự thật phũ phàng nhanh như lũ quét
Em đón nhận với nỗi đau dao cắt
Hẫng hụt bất ngờ
Ngơ ngác trước những điều anh nói
những lý do những đề nghị những dỗ dành
Ám ảnh bởi những câu chữ anh viết
Như từng ám ảnh bởi những mảnh trăng vỡ nát
trên mặt biển đêm
Em mệt nhoài
Tự hỏi
Tình yêu là hoa
Hay là nấm độc ?
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment