Showing posts with label khươnghà. Show all posts
Showing posts with label khươnghà. Show all posts

VIẾT CHO ĐÊM GIAO THỪA



Những cánh mai vàng tơi tả ngoài hiên
Tiếng kim đồng hồ đều đặn - tích tắc...
Nhắc ta về thời gian
Gió rung cây xào xạc
Hay đêm nay năm tháng thở dài ?

Đêm nay ta chẳng còn ai
Đành tự mình bày tiệc
(Đón xuân về hay tiễn tuổi xuân đi ?)

Đêm nay ta chẳng còn ai
Đành khóc cười với người trong gương ấy
Nâng ly chúc mình mà nghe rượu cháy
Nỗi buồn kia có cháy được bao giờ !

Từng cánh mai vàng rụng xuống ngoài hiên
Gió lồng lộng quanh vườn
Ta nghe mùa xuân đang rơi
Chạm đến thềm năm cũ
Nghe như tiếng ai cười
Vọng về từ quá khứ...
Lẽ nào ta cháy lại tro tàn ?...

Thêm một cánh mai vàng rụng xuống ngoài hiên
Nụ nào rồi sẽ nở
Chúc mừng ta trong thời khắc giao thừa ?

Này gió ơi xin đừng gõ cửa
Ta sợ mình lạnh cóng nỗi cô đơn...

Bàn tay anh

Áp vào bàn tay anh
em thấy những cánh đồng
Những cánh đồng trải ra hút tầm mắt
Hoa cúc dại dưới nắng chiều gay gắt
Ngọn núi đắm mình trong mưa rơi...
Miền Trung xa xôi cơn lũ trắng trời
Miền Trung xa xôi khô cằn hạn hán
Dòng sông miệt mài trôi
chẳng thể nào xoa dịu vết thương của đất
Cơn lũ không xóa nổi chân chim nứt nẻ cánh đồng
sau mùa nắng cháy
Đôi bàn tay anh
Hằn sâu những đường cày số phận
trên thửa ruộng cuộc đời
cuộc đời lận đận
Hoa cúc buồn trắng những cơn đau...

Áp vào bàn tay anh
em nghe tiếng thì thầm của dòng sông trong từng mạch máu
Dòng sông lớn lên cùng chiến tranh
và ôm vào lòng những người con bất hạnh
Dòng sông chảy qua tuổi thơ anh
mang đi tuổi thơ anh
Con người soi mình xuống nước
Chỉ thấy màu khói lửa
và khuôn mặt những người thân yêu
nhòa đi trong nắng chiều...

Áp vào bàn tay anh
em hiểu được trái tim mình
Có ngọt đắng có cười và khóc
Có tận cùng khổ đau lẫn tận cùng hạnh phúc
Tất cả đều đến từ anh
Từ đôi bàn tay mang đầy ám ảnh quá khứ...



NGÀY NHỚ

Có một thiên đường ở tận xa xôi
Con chim mang giấc mơ hồn nhiên một thời
háo hức bay đi
tìm hoài chẳng thấy
Đành rệu rã quay về gục đầu nơi gạc tổ…



Ngày nhớ anh
Nắng hoang hoải nụ cười thiên sứ
Tôi cất tiếng hời ru chiếc lá buổi chiều
Vệt khói cuối ngày ai đốt
Vẽ vào hư không khuôn mặt của lãng quên…

Tôi xếp đời mình từ những cành cây giấu tên
Một cành cho ấu thơ
Một cành cho cha mẹ
Một cành đầy hoa
Một cành trơ trụi lá
Và một cành khúc khuỷu những lo toan
Cành cuối cùng gầy như ngón tay anh
Tôi run rẩy chạm vào thân thuộc
Xưa
Ngày xưa...
Nghe sâu thẳm tim mình nhói buốt

Dường như ai đó chờ tôi phía thiên đường ?
Lạc trong cơn mê sảng
Tôi gọi người khản giọng
Chỉ bãi hoang cất lời đồng vọng :
“…ở đâu ?
... ở đâu ?
... ở đâu ?...”

Mặt trời cúi nhìn tôi lo âu
Gió vi vút thốc tung vòm lá
Làm sao tìm ?
Làm sao tin ?
Đã tuyệt dấu những hồi quang quá khứ…

Chiều nay
Ngớ ngẩn cuộn mình vào nỗi nhớ
Tôi ngồi ru chiếc lá bay
Hát rằng :
“Muối chua, chanh mặn, đường cay
Nhánh gừng thì đắng từ ngày xa nhau…”

Vì em cần thấy anh yêu đời

Em hát, bản tình ca này cho anh
vang vọng giữa núi đồi
chỉ tiếng lá rơi xào xạc đáp lại
tiếng hát bay mãi
vút tận trời cao
những đám mây bất chợt giật mình
tan đi
rất vội

Em hát, bài thơ này cho anh
có dòng sông trôi
giữa hai bờ cỏ dại
có chú dế một đêm hè quên gáy
nên không gian thinh lặng đến bồn chồn
có những ngày không được nghe anh nói
em lang thang
nghe gió
ngỡ anh cười…

Em hát, giọt nước mắt này cho anh
xanh xanh là nhớ
thơm thơm là cỏ
đến lúc vỡ tan cũng chẳng thấy mặt người

Em giấu hết nỗi niềm đa cảm
thật sâu trong trái tim mình
và đem đốt những bài thơ
lau khô tiếng hát:
"vì tôi cần thấy anh yêu đời"
vì em cần thấy anh cười
nên xin anh đừng trách
những đau buồn không thể nói cùng anh

Khương Hà