Showing posts with label phanngọcthườngđoan. Show all posts
Showing posts with label phanngọcthườngđoan. Show all posts

Tháng sáu


Đi qua những con đường hàng cây cụt ngọn
đau bước chân tôi
tháng sáu những cơn mưa bất chợt
về và đi vội vã
không dịu dàng con gái.


Những búp hoa phượng cháy treo tiếng chim sâu
tiến chim chìm trong lốc cát quặn trên mặt đường
xích xe rít hung hãn
tôi dẫm phải bóng mình
đau từ dĩ vãng
đau xé mặt trời trưa.


Tháng sáu có một cuộc chia tay
lạ lùng là không khóc
không đau
không lạ lẫm trước đổ vỡ
chỉ thấy ngạc nhiên khi lòng lạnh tanh
bình thản soi gương cũ
tô lại màu son môi
cười với mình
nỗi buồn mọc cánh vút bay

Tháng sáu
tôi tập chơi lại trò chơi cút bắt với cánh hoa dầu
lượm một hòn đá quăng về quá khứ
sợ hãi khi thấy lòng dửng dưng
mặt hồ xưa lặng im quá
trong cỏ ven đường
có tiếng dế khóc

Không phải tôi.



Tiếng hát hoang đường

Có những lúc

cuộc sống dường như trở nên đơn diệu

và…

mọi vật đều ngủ vùi trong gam màu tối sẫm

em ngột ngạt

ở giữa hai hơi thở

vết cắt thời gian gặm mòn trái tim

từng chút… từng chút…

Em ở giữa tiếng hát

tiếng hát cất lên từ nơi nào xa thẳm

nơi có những cánh rừng bí ẩn – hoang sơ

tiếng hát thoát ra từ giai điệu

Từ nụ cười héo hắt

từ đôi mắt ướt đẫm nỗi buồn

tiếng hát trải dài trên phố lập lòe ánh đèn khuya

Tiếng hát mênh mông…

len qua làn mưa dày đặc

gió

nỗi buồn

vây em!

Em nào có mất đi những gì em cố quên

trong cuộc sống

những gì em nhớ lại làm cuộc sống

càng nặng nề hơn!

Nhưng… em nhớ Anh!

Nỗi nhớ chấm trên viền cong xa tít tận chân trời.

1990

BUỔI SÁNG

Những gương mặt người quen và không quen

Những giọt cà phê muôn đời đen quánh

Tiếng chim khua vỡ buổi sáng lạnh

Gõ thức mặt trời

Em ngồi một mình

Khuấy thời gian tan loãng

Buổi sáng muốn gọi anh

Nắng nói lời mê ngủ

Gió se lạnh chối từ

Quàng nỗi nhớ chạy quanh chiếc bàn nhỏ

… Buổi sáng ngồi một mình

Không quen những nụ cười lạ

Em đậm đặc

Với nắng thu mưa hạ

Tan cùng tàn đông

Lòng bàng hoàng luyến tiếc níu vạt áo xuân

Đã chậm mất nửa mùa cuối cùng!...

Mùa xuân về


Nắng đã ấm vàng con phố dài
em có nghe gì không?
lá đang reo trong gió
em có nghe gì không?
hiu hiu trời nhẹ tênh
áo ai hồng cuối phố?
Lòng rộn rã một điều khó tả
bài hát quen ngân vang từ tiếng huýt sáo lạ
gương mặt yêu thương dịu dàng
vời xa
chuông nhà thờ lộng hàng cây nhạc ngựa
ngày đầu năm chật chội câu chúc tụng
Em có nghe gì không?
Ta cúi xuống những cụm hoa vạn thọ
thương người sông dài chưa kịp về
chiều nay bên kia triền núi nâu
hoa rừng cũng ngát hương mà ai có biết
ta cúi xuống nhận từng mùi quen
giữa khói bụi phố phường.