Showing posts with label song phạm. Show all posts
Showing posts with label song phạm. Show all posts
Thơ Song Phạm
sinh nhật tháng mười
Tháng mười sinh nhật trời mưa
có con ếch nhỏ hát đùa trên sân (*)
Cuộc tình nào rồi cũng khâu môi cười?
cũng giông bão, mưa mù cùng áp thấp?
tháng mười chia xa
tháng mười sinh nhật
không hoa, không nến, không người
không còn gì
chẳng còn ai
chỉ mình mình nghe gió buốt hai vai…
Ngày quá ngắn, đêm quá dài
và sương rơi ướt đầm hốc mắt
tháng mười muốn quên
tháng mười cứ nhớ
có con ếch cốm cõng nỗi buồn bơi ngang sân mưa
ới ơi à
nỗi nhớ lũ rừng
nỗi nhớ lau thưa
sinh nhật mưa
sinh nhật buồn
sinh nhật cho người
sinh nhật đầu tiên
sinh nhật cuối
Sinh nhật không trăng xót lòng chú cuội
con ếch buồn lầm lũi hát trong mưa:
“Mình muốn nhấc nó lên
mang đi thật xa
NỖI BUỒN
mình muốn dùng nó dựng một ngôi nhà
trên đồi cỏ
rồi nhốt mình trong đó
suốt trăm năm…”
Tháng mười sinh nhật trời mưa
có con ếch nhỏ khóc oà trên sân…
________
(*)Ý thơ Phạm Thị Ngọc Liên
cho sinh nhật yêu thương
viết cho những ngày tháng êm đềm
yêu thương nhau dù mây ngăn núi dựng
ai bảo mặt xa lòng cách trở?
chúng mình gần nhau hơn qua email, chatting…
đi một vòng
hết nửa đời người mình lại bên nhau
nào mất mát, đắng cay, nào chia lìa, đứt gãy…
mình nắm níu thương yêu chắp thành giềng mối
yêu thương vỗ cánh
cho những giấc mơ thôi ám ảnh quay về…
sinh nhật tháng mười
sinh nhật không nhau
sinh nhật yêu thương ứ tràn trái tim mỗi đứa
ai bảo xa nhau là khổ?
mình thật gần như trời với đất, mây với núi, như giọt sương yêu tia nắng đầu ngày, rêu xanh yêu ngói cổ, bờ đê quấn quít nhánh sông kia…
mình sinh ra cho nhau
mình thuộc về nhau như lá trên cành, chim xanh ríu ran trong tổ
bàn tay mình tìm nhau qua giông bão
con mắt hướng về nhau
trái tim loạn nhịp
vỡ oà
mình tan ra trong nhau…
đi hết một vòng trái đất
tiêu hoang hết nửa đời người
giờ mình dành dụm cho nhau...
Sài Gòn tháng 10.2010
quặn lòng chim cuốc
Chữ nghĩa cũng chừng đó thôi
hai mươi tư vần ghép lại
những câu thơ cằn
cỗi
như cỏ dại vàng võ phất phơ trên con đồi dài
Thương đàn cò bay ngang chiều loáng mặt sông
thương con nước đắn đo về-ở
thương con đê gió lạ luân phiên tràn xứ sở
ngật ngòng bèo nổi mây xa
Mang tuổi thơ trên lưng diều vắt ngang trời
thương ai mòn con mắt xót
này mắt nâu, này tóc đen, này da sẫm
yêu thương chất trĩu không lớn nổi
chiều xuân gọi nhau ra sông hát vọng ới chiều…
Chạy suốt trăm năm
Mẹ trở về trên cành hoa rất trắng
mắt hoá sao, tim hoá nắng trên đồi
hồn lờ lững theo đàn con gót ướt
tóc bồng mây trôi trên sông thơ…
U… u… gió về
sóng cuộn
quặn lòng chim cuốc
Nhiều lúc
Nhiều lúc
đứng bên ngoài ngôi nhà của mình
nhấn chuông
lặng nghe tiếng kính coong
dội vào lòng
Nhiều lúc
đứng bên ngoài căn phòng của chính mình
gõ cửa
áp tai
nghe tiếng thạch sùng trườn qua lỗ khóa
nhìn con mèo nhỏ
ló đầu
ngó nghiêng đòi ăn
Nhiều lúc
đứng bên ngoài mình
ngó mình
thấy nhiều người khác
thu ngắn những giấc mơ
Mỗi người một giấc mơ
mỗi ngày một giấc mơ
lộ liễu hay thầm kín
biển cuồng dậy sóng hay buồm nương nhẹ gió
có giấc mơ hầm hố
có cơn mơ rụt rè...
Mình hớn hở chung nhau giấc mơ tranh vẽ
sấn sảy lối về
có hoa rơi trắng thềm
có trăng soi tràn ngõ
có gà gáy vàng trưa
có cây xanh hoa đỏ...
Rụt rè yêu, rụt rè mơ
ơi những giấc mơ con biêng biếc
đè nát từng mảnh đời con
ủ rũ buồm treo đợi gió
trăng vấn ngang đầu
trơ vơ...
Ngày chợt dài
thu ngắn tiếng cười
thu ngắn đêm
thu ngắn những giấc mơ...
mình chớp con mắt là người đi
Mình ngủ một giấc dậy là người đi
vào lãng quên
vào đêm tối
vào đường hầm hun hút
hay lối mới thênh thang…
Mình chớp con mắt một cái là người đi
vì sao mình không giơ tay cản?
vì sao mình không muốn cản?
hay mình không thể cản?
Mình nhắm con mắt nghe người đi
đến một nơi thật xa
nơi không có mình
không còn mình…
Mình mở một con mắt nhìn người đi
không thể khóc người một con
dẫu còn hai con mắt
một con rọi vào trong
nghe tim mình đau thắt…
Mình mở hai con mắt ngó người đi
không việc gì phải trốn tránh
chỉ tội phạm mới trốn
chỉ kẻ lầm lỗi mới tránh…
Mình quệt hai con mắt mù sương
thả mình chìm trôi vào quá khứ
nhón gót vào hiện tại
ngóng phía tương lai sương mù…
Mình căng hai con mắt ra bâng quơ
bâng quơ buồn
bâng quơ khó nhọc
bâng quơ cười khóc
bâng quơ lòng
bâng quơ quá
quá bâng quơ…
Mình ghé một con mắt vào thơ
tim hóa dây thừng
xoắn xuýt
trăm mối, nghìn gút
tháo mở cả đời chưa thôi vơi
và lòng càng rối mù tơi…
Mình xộc hai con mắt vào thơ
hoang hoải lòng
hai con mắt đỏ
hai con mắt quầng thâm
hai con mắt âm thầm
chắt những câu thơ mặn
đắng…
Mình nhắm lại hai hốc mắt tối
bóng người vụt qua
đêm vụt qua
trơ huơ hai con mắt trắng
ngó trơi vơi…
Subscribe to:
Posts (Atom)