Showing posts with label nguyễnphongviệt. Show all posts
Showing posts with label nguyễnphongviệt. Show all posts

Đám cưới (III)

Bằng cách nào mới biết giọt nước mắt là của đớn đau hay hạnh phúc

khi yêu thương ngày xưa khác xa với những gì chúng ta đang nắm chặt?

Vì một niềm tin mà người dở sống dở chết

vì một niềm tin mà người không thể quay lưng giữa trời đầy tuyết

vì một niềm tin mà phải gập người để trái tim đừng thảng thốt

vì một niềm tin mà câm lặng bấu tay vào mắt mình ngăn đừng khóc

ngày đám cưới của một người…

Không phải là mất mát giản đơn như một cơn gió qua bầu trời

lúc ta đứng nơi này và nghe người cười với niềm hạnh phúc nơi khác

đã biết mình cũng từng nắm giữ hơi ấm mà giờ kẽ tay lấp đầy từng vết nức

trái tim vui một lần rồi buốt tận tâm can của quãng đời dài chưa đoán trước

trách cứ được gì thì còn nói chi?

Người có thể đám cưới một lần rồi thêm một lần nữa với ước mơ sẽ đong đầy

những khoảng trống mà chúng ta từng nghĩ có thể bù đắp nổi

cố giữ gìn vẫn cô đơn, rồi buông ra cho cô đơn kia tăng lên gấp bội

ai cũng giành về mình phần không có lỗi

giá như chúng ta đừng bắt đầu…

Thì người có thể đám cưới và trao nhẫn với người đã tin nhau

chẳng cần phải đắn đo liệu mình có nhầm đây là người sau cuối

chẳng cần phải đắn đo rằng cuộc đời đang bắt mình gian dối

chẳng cần phải đắn đo mình sẽ hôn cùng một nụ hôn với hai con người cho cùng một câu nói

sẽ mãi đi cạnh bên?

Chúng ta đã tìm thấy được nhau trên một đoạn đường rồi phải quên

và người lại nhận ra mình cần một ai khác cho đoạn đường kế tiếp

tuyết có thể chỉ rơi trong mùa đông nhưng nơi lòng người thì vĩnh viễn

cũng như chiếc nhẫn đã đeo vào thì cả đời vẫn là một tì vết

dù người muốn hay không…

Ta có ngồi bên thềm nhà với bàn tay ôm lấy mặt để chờ mong?

có đắp chăn lên mắt xin cho mình tách ra khỏi thế giới?

có đi rửa sạch tay, lau bờ mi và thay áo mới?

có cuộn tròn mình như phút giây xưng tội?

cũng chỉ dằn vặt thêm một lần…

Người sẽ hạnh phúc trong một đám cưới không còn những phân vân

yêu thêm nữa hay không yêu thêm nữa?

chấp nhận một cuộc đời còn niềm tin là dư thừa đổ vỡ

mà thương lấy đời mình!

Ngày một người nào đó trên thế gian này đám cưới

có một người từ chối thức dậy trong bình minh…

4g PM 28/10/09

Đám cưới (II)

Khi ta chọn dừng lại để một người khác nắm tay
Ta mới thật sự hiểu hết ý nghĩa của hai chữ sum vầy!

Tất cả những gì chúng ta tìm kiếm trong cuộc đời hóa ra chỉ là một con người
Vào thời khắc sinh ra chúng ta đã thuộc về người khác
Có đi qua bao hạnh phúc hay đớn đau cũng không cần biết
Vì sẽ đến một ngày có một người nắm chặt lấy tay ta…

Có một người trao cho ta chiếc chìa khóa mở cánh cửa một ngôi nhà
Có một người trao cho ta chiếc nhẫn để đo niềm tin của lòng chung thủy
Có một người trao cho ta nụ hôn và duy nhất một ý nghĩ
- Đừng yêu ai khác nữa được không?

Đừng nhớ về quá khứ ngay cả khi nó đẹp như một cánh hoa hồng
Đừng mang những vết thương bám bụi lên ngón tay đã duỗi thẳng
Đừng đi qua những con đường mà mùa đông đã dài ra vĩnh viễn
Đừng cô đơn và đừng khóc mướt
Dù dông gió có nhiều đến bao nhiêu?

Rồi sẽ đến một ngày có người ôm lấy ta và hỏi về tình yêu
Là bước đi bên cạnh nhau mặc gió mưa đầy ắp
Một người choàng tay lặng yên và một người mở lòng ra mà khóc
Giây phút của tổn thương chỉ là giây phút khởi đầu cho đời sống
mang chuỗi ngày dài thứ tha…

Chúng ta tìm thấy nhau bởi vì điểm cuối của hạnh phúc không phải là xót xa
Nhìn vào một tia nắng thay vì âu lo trước bầu trời u ám
Đắng cay nào cũng có thể xé đi trên nền yêu thương như một tờ giấy nháp
Bình yên như cách của chiếc lá đâm chồi dù biết đến ngày rơi xuống đất
Mỗi ngày nhận về những giọt sương…

Khi ta chọn dừng lại để biết như thế nào là sự chia sẻ nhớ nhung
Có người đợi ta cùng ăn những bữa cơm đã nguội
Có người chỉ ngủ yên khi cánh tay ta nằm yên dưới làn tóc rối
Có người đặt đôi tai vào ngực trái ta rồi nói
- đừng để ai khác chạm vào nữa được không?

Đôi khi một vì sao sáng lên là bởi vì cần chúng ta nhìn thấy như một chứng nhân
Một cơn mưa đi qua là bởi vì chúng ta vừa ra phố
Một chiếc xích đu được làm ra là bởi vì chúng ta sẽ đến và ngồi xuống đó
Một quãng đời không chút niềm tin nào nhờ vả
Là bởi vì quãng đời ấy chưa có được nhau!

Ngày chúng ta sinh ra
Phải chăng cũng là ngày yêu thương kia bắt đầu?

(SG_5g30p ‘22/5/2009 – 5/9/2009’)

Nếu giành lấy một vì sao khỏi bầu trời đêm…

Đau lòng mà nói đó là niềm vui

đó là vì sao duy nhất ta muốn giành lấy khỏi bầu trời…

Một chút niềm tin trong chúng ta giờ cũng đã được giữ bởi cuộc đời

khi không có tình yêu nào ta chạm vào trọn vẹn

những ngón tay dẫu dài thêm ra cũng không chắp nối được vào số phận

vì có những người gặp nhau để lạc mất nhau!

Là con đường đó không đủ rộng để hai đôi bàn chân bước lại từ đầu

là những mùa đông đó giờ đã lạnh hơn trong mất mát

là chổ ngồi quen đó giờ được ngồi bởi những người khác

là kí ức đó đã buộc chúng ta phải gượng cười chấp nhận

dù có ra sao…

Chỉ duy nhất một bầu trời nhưng có đến hàng triệu đêm thâu

chúng ta đã hứa mà nào đâu biết trước

đừng quên niềm vui của giây phút không cần gì đến cuộc sống

hạnh phúc của những cái ôm vừa tròn một vòng tay ấm

làm đau những khoảng trống lẻ loi

Chúng ta là vì sao nhưng chúng ta không phải là bầu trời

những ngày mưa sẽ mang muộn phiền đến sớm

ngăn lòng mình bằng một niềm tin vẫn còn chút nắng

vẫn còn chút ơn lành cân bằng với mất mát

vẫn còn chút thương yêu nghĩ rằng bền chặt

rồi buốt người lặng im…

Làm một vì sao đâu phải lúc nào cũng sáng lên

khi người buông tay và nhìn xuống

một nửa thế gian này biết vỡ òa lúc tình yêu không còn trong mắt

một nửa còn lại biết rõ trái tim mình đã từ chối lên tiếng

bất chấp những quãng đời buồn…

Không phải là vì sao ấy sẽ suốt đời cô đơn

bởi bầu trời nào cũng cần những đêm thắp sáng!

Không phải là vì sao ấy sẽ suốt đời lỗi hẹn

bởi bầu trời nào cũng cần những bao dung!

Chúng ta gặp nhau nhưng đó chưa bao giờ là điểm dừng

mỗi duyên số tạo ra để nhận về những oán trách

người ta chết đi một lần chỉ mong tìm thấy một cuộc đời khác

yêu một người mà trái tim luôn tham lam ray rứt

sao không tựa vào đời nhau sớm hơn?

Nếu giành lấy một vì sao khỏi bầu trời đêm

chúng ta có đủ giấc mơ cho vũ trụ đó yên bình?

11g20 AM 14/12/2009

Đêm về khuya tối (version 2)

Chỉ là trở về như phải trở về sau một ngày nắng tắt

đếm từng bước chân như ngày đầu tập đi trước cuộc đời ngơ ngác

mà nào đâu hay…

Ký ức rộng hơn nhưng yêu thương đã không còn nhiều như những ngôi sao trên bầu trời

những dấu vân tay mờ đi sau mỗi lần chia cách

giữ được điều này thì mất điều kia như chẳng thể nào khác

đi qua những ngọn đèn đường để gặp những khoảng tối đầy trong mắt

cười không còn nhiều và khóc cũng ít đi…

Là trở về mà lòng nhắc mãi những hoài nghi

nơi chốn sinh ra có phải là nơi cuối đời mình muốn ở

chúng ta bước đi với niềm ưu tư không có ai làm chổ dựa

không cô đơn và không buồn bã

không cần nhiều ước mơ…

Có những niềm riêng chỉ đủ một tiếng thở dài dành cho chính chúng ta

sống một cuộc đời bình thường đã là trọn vẹn

tim có mềm hơn sau mỗi lần mọc da non đầy đau đớn

vai có gầy đi cũng chỉ là điều hiển nhiên ta biết trước

như sáng mở mắt ra và đêm tối cười không cần thao thức

ngủ cho mình bình yên!

Chúng ta trở về đứng trước ngôi nhà để nói lời cảm ơn

quì xuống trước bậc thềm vì thấy mình còn sống tốt

chắp tay cho gối chăn giữ ấm đời mình khỏi những ngày đau ốm

nằm lên chiếc giường đã nuôi từ ấu thơ cho đến ngày nhận ra mình không thể sống đúng cuộc đời như mong muốn

chỉ có ngôi nhà là không hề đổi thay…

Chỉ có con đường là quãng đời nào cũng sum vầy

chỉ có tình tình yêu là được rồi mất mát

chỉ có nỗi đau được nhân lên và lòng người chai sạn

chỉ có mình mới biết yêu mình như thế nào là tốt nhất

sao cứ phải tìm kiếm nơi đâu?

Chúng ta trở về trên con đường mà biết không cách nào đi lại từ đầu

những buồn đau phải thả xuống bên ngoài cánh cửa

yêu thương nào cũng phải cân bằng trên những chọn lựa

như chiếc chìa khóa mang theo bên người có khác gì niềm tin khi chúng ta mở ổ khóa và bước vào ngôi nhà nhỏ

ngoài kia chẳng có gì là ấm êm…

Những đêm về khuya tối

chúng ta thường không nhìn thấy rõ những yêu dấu đang còn lại trong đời mình…

Là lựa chọn đó sẽ khổ đau.

Chúng ta sinh ra với mong muốn làm người bình thường

nhưng tình yêu bắt ai đó trở thành kẻ vô ơn!

Bắt đầu của nỗi đau bao giờ cũng là những yêu thương…

những dịu dàng không bao giờ đếm được

những ân cần được thắp lên ngay cả trong những mùa gió ngược

những thứ tha chưa một lần chợp mắt

những ngày không bao giờ muốn đi qua…

Là lựa chọn đó dẫn đắt chúng ta đi khỏi những xót xa

nhưng một ngày dài, một tháng dài… cũng đến lúc dừng lại

không mất ngủ đêm này thì cũng là một đêm nào đấy

để ngồi nói chuyện với chính trái tim mình

Để ngồi lại và hỏi- còn gì là niềm tin?

còn gì là gió mưa nếu chiếc dù kia phải tự mình giương lên mà đi ra phố?

còn gì là sáng mai khi trong đêm mình đau vật vã?

còn gì là tiếng cười khi son môi khô như một vệt nước trong tủ đá?

còn gì là thương nhớ nhau?

Là lựa chọn đó xây nên trong chúng ta một chiếc cầu

nhưng đi từ hướng nào thì cũng không bao giờ đến đích

bước một bước chân là tự cho mình cái quyền liều lĩnh

chấp nhận một phút giây bình yên để chối bỏ những gì thuộc về định mệnh

chúng ta sống với những gì chúng ta muốn nghĩ ra

Chúng ta sống với những gì chúng ta không còn thiết tha…

mà chẳng hề đắn đo vì chỉ cần phút giây hiện tại

hạnh phúc trong buổi sáng rồi mặc kệ chiều hôm có mệt mỏi

tự nhủ với lòng bản thân cuộc đời đã là lầm lỗi

đã có yêu thương thì phải chấp nhận tiếc nuối

sao vẫn không dễ dàng…

Sao vẫn không ngủ được khi mí mắt cuối cùng cũng chịu lãng quên

nhưng trái tim lại mở ra thêm một ngày ngột ngạt

chắp hết mười đầu ngón tay vào nhau mà không thể nào chạm được

từng ngón tay giờ đã cô đơn theo một cách khác

biết làm sao?

Chúng ta có thể nào nói được hết về nỗi đau

nói được hết những muộn phiền đang có

nói được hết người này nghĩ về người kia để biết thế nào là mưa là gió

nói được hết như sợi tim đèn đã khô dầu mỉm cười và từ chối ánh lửa

nói được hết ước mơ…?

Là lựa chọn đó sẽ khổ đau

mà không ai trong chúng ta dám nghi ngờ!

4PM 7/4/2010.

Chỉ muốn sống với năm tháng bình thường

Là ngày mà nhìn tiếng cười chỉ biết nói thương nhau

là ngày những cái ôm từ phía sau cũng đủ vừa ấm áp

là ngày bàn tay này mở ra để đan xen một bàn tay kia lạ lẫm

là ngày ở lại vì một mùi hương!

.

ngày nào sẽ là ngày chúng ta chỉ muốn sống với năm tháng bình thường

đưa đón nhau về lòng vui như câu hát

chăm chút từng yêu thương

để không yêu thương nào là phai nhạt

và chỉ sợ nhất là khi cuộc đời bắt gặp

những vết dấu tổn thương…

Chúng ta có khi tìm thấy ước mơ trong cái nhìn giản đơn

một bữa cơm đong đầy những lần liếc mắt

bao lần đi qua là bao lần trái tim được thấu suốt

để những niềm vui phủ kín lên mặt ngườimà không hề báo trước

đến bao giờ mới cạn niềm tin?

.

Sẽ có xót xa đến vào những lúc yên bình

sẽ có những tội tình vì một đôi lần câm nín

sẽ có thêm những cơn đau trong một ngày ngã bệnh

sẽ có hoang mang chen vào cơn ác mộng

sẽ có những ngày chán ghét nhiêu khê!

nhưng cuộc đời nào rồi cũng như cơn mưa

thấy lạnh run trước khi lòng tạnh ráo

sống cả cuộc đời đâu thể chỉ đứng hoài trong tâm bão

đứng im lìm và nằm khô héo

chết thản nhiên

.

chông chênh để biết chúng ta còn cần

như nắm tay nhau đi trong lòng phố xá

như che lên chiếc dù cho ngày mưa bớt xa lạ

như ngồi lặng yên mỉm cười với vội vã như đầy bao dung…

Là ngày mà tóc ướt sẽ hỏi có chải đầu dùm không

rồi chờ đợi thấy mình được nhỏ bé

co từng ngón chân vào yêu thương riêng lẻ

mà xâu chuỗi những quãng đường…

Chúng ta sẽ sống như ngày nào cũng là ngày vừa bỏ mặc cô đơn!


Là những khi…

Là những khi…


Là những khi mệt mỏi mà không dám cúi xuống vì sợ đánh rơi một giọt nước mắt
là những khi cô đơn mà không dám nói ra một lời vì sợ trái tim mình tan nát
là những khi bình yên mà không biết làm cách nào giữ trên môi một tiếng cười thanh thoát
là những khi ngơ ngác không biết mình là ai...
*
chúng ta đến trong cuộc đời và điều đầu tiên xin từ chối là những đắng cay

bản năng đâu dạy cho con người biết yêu thương những mất mát

nên đi qua một bình minh thì cảm ơn một bình minh vừa tắt

đi qua một ngày mưa thì cảm ơn một ngày mưa nhiều mây xám

sống như mong muốn sống thật lòng!

*

Cứ đưa bàn tay ra mà không cần biết ai đó nắm được không

sẽ thấy mình sao tự nhiên gần gũi quá

mặc những người thân quen cố giấu vào trong sự xa lạ

hay người xa lạ cố giấu vào trong những nghi ngờ vội vã

có khác gì nhau…

*

Nhưng những vết thương thật sự chỉ đến từ phía sau

lúc nhìn thấy người ta cần trong đời bằng một cái nhìn lén

lúc gương mặt ta tin sẽ mang đến trong đời ta hạnh phúc đã nhìn về một hướng khác

lúc tình yêu của một con người ta yêu giờ được một người không phải ta giữ chặt

thì biết phải làm sao?

*

Để rồi có những khi đớn đau mà không dám làm phiền đến lòng bao dung một chút nào

rồi có những khi lặng im xem như lòng mình đã chết

rồi có những khi ngồi mãi bên hiên nhà như một người lữ khách

rồi có những khi cứ mong cuộc đời chỉ toàn là đêm trắng

để dần sẽ quen…

*

Chúng ta đã bước đi trong cuộc đời và tiếp nhận những đổi thay

sao vẫn muốn tin tình yêu là bất biến

mỗi phút giây đi qua có biết bao nhiêu lần là những cuộc đưa tiễn

vậy mà cả quãng đời đi qua ta đứng hoài trong phần đời hối tiếc

không nỡ rời xa…

*

Chỉ là bão giông đó là thứ chúng ta phải trải qua

khóc một lần rồi thêm một lần nữa

mất một lần rồi thêm một lần mất hơn như thế

không sớm thì muộn thôi…

*

Có khi hãy để cho cuộc đời vay trước chúng ta những niềm vui!


1g45am 1/7/09

Có phải chúng ta đang tự đánh mất đi một quãng đời?

Có phải chúng ta đang tự đánh mất đi một quãng đời
của những ngày tháng mà trái tim lừa dối rằng đó là cảm giác yên vui?

*
Những điều thuộc về duyên số đã mang chúng ta đặt vào một ngôi nhà dưới bầu trời

không ai đánh cắp của ai một lời hứa

đi đến cuối con đường chỉ là niềm tin trong phút giây ta cần phải nói rõ

khi đứng giữa bao người chúng ta cho mình cái quyền được làm đứa trẻ nhỏ

không chút đắn đo những ước mơ

*

Một ngôi nhà với nhiều cánh cửa mở ra đợi chúng ta trở về

ngồi nhìn nhau với cái nhìn hạnh phúc

một tiếng cười nhỏ nhoi cũng biết cách lan đi hết lồng ngực

một tiếng ho cũng làm cho người kia đuối sức

một câu dỗi hờn cũng đủ giúp ngày dài hơn 24 tiếng

chúng ta biết chờ đợi để thương yêu...

*

Nhưng rồi từng ngày dài, từng năm tháng, và từng vết đau...

đã đắp bồi như lớp rêu mọc lên sau mỗi mùa mưa đến

khép lại những cánh cửa bình yên và mở ra những cánh cửa mỏi mệt

chúng ta giờ nhìn thấy nhau trong len lén nghi ngờ

*

Chúng ta giờ nhìn thấy nhau qua khoảng trống của đôi đũa trong giờ cơm khuya

nhìn thấy nhau khi một người đã ngủ và một người nằm thức

nhìn thấy nhau khi rón rén kéo gần hơn tấm chăn để tìm hơi ấm

nhìn thấy nhau khi tấm hình cưới vô tình lấm bụi bẩn

mà không dám lau đi gương mặt mình...

*

Chúng ta vẫn đứng yên ở đấy trong ký ức ngôi nhà lần đầu tiên

sao lời hứa chẳng còn ai đến chứng kiến

sao để cho niềm tin hóa kiếp thành ra một sự nuối tiếc

sao lại nỡ rụt bàn tay này về lúc bàn tay kia cần được biết

hạnh phúc có còn ở nơi đây?

*

Ở trên thiên đường nào cũng có những đám mây

chỉ đơn giản vì những thiên thần cũng cần bước chân vào bóng mát

họ cũng có nỗi đau vì trao đi quá nhiều hạnh phúc

và những niềm cô đơn đã tạc riêng cho họ một đôi cánh

để suốt đời chỉ có thể khóc trong một cuộc đời bày sẵn những lấp lánh

mà ai biết được đâu?

*

Mà ai biết chúng ta có còn ràng buộc được gì trong đời nhau

mỗi người tự trách mình đang lừa dối

mỗi người tự lấy cắp trong tim mình một lần đau nhói

để yêu thương cũng đến lúc buông tay vuột khỏi

những điều giản dị ngày xưa...

*

Trong một cuộc đời bình thường

sao chúng ta chỉ bằng lòng trả giá cho những điều không thuộc về ước mơ?


5g40 pm- 12/6/2009

Người này và người đó (version 3).

Khi ta không chọn người này và cũng không chọn luôn người đó

ta chọn người kia- người mà chưa bao giờ hiểu rõ

về cuộc đời ta...

*

Ta chọn một người không liên quan gì đến những đau đớn đã đi qua

ta chọn một người tin vào tình yêu của ta là duy nhất

ta chọn một người mà mỗi tiếng cười khi gặp ta đều thật sự hạnh phúc

ta chọn một người biết nhắc nhở ta luôn nhìn về phía trước

dù bão giông vẫn là người bạn đồng hành...

*

Khi lòng người đổi thay mới hiểu hết giá trị của mong manh

ta thật sự sợ hãi nếu phải nghe những câu nói:

- tại sao ngày đó chúng ta lại đến với nhau được nhỉ?

- tại sao ngày đó chúng ta không dừng lại dù chỉ một giây phút để tự hỏi?

- tại sao ngày đó chúng ta không ngăn lại yêu thương kia khi biết mình đang tập nói dối?

- tại sao ngày đó chúng ta cứ nghĩ tình yêu có thể làm thế giới thay đổi?

mà không hề biết rằng đó chỉ là những ngây ngô...

*

Ta chấp nhận trả giá nhưng làm ơn đừng bắt những người khác trả giá dùm ta

ta không chọn người này nên hãy để người này đừng ray rứt

đừng sống trong chịu đựng để bàn tay chết lạnh đi từng ngón

đừng thanh minh với cuộc đời rằng tình yêu đó bao dung là cần thiết

đừng mỉm cười khi lòng không muốn mỉm cười chút nào hết

có được không?

*

Một lần thôi ta nên (dối lòng) phủ định tất cả những ước mong

để người đó biết đợi chờ là vô nghĩa

để người đó tự học cách đứng lên dù trái tim đã tan vỡ

để biết nhận ra ta không phải là người duy nhất tốt với người đó

để thoa son mà bàn tay đừng run lên trong lặng lẽ

những nghiệt ngã của khóc thầm!

*

Ta chọn người kia là ta trân trọng một đời sống bình thường

sẻ chia những bình yên đầy háo hức

nếu lỡ có làm đau nhau thì biết cách tha thứ được

không cho phép ai chạm vào những tổn thương đã cạn khô nước mắt

cần phải khóc cho điều gì nữa đây?

*

Những lựa chọn trong cuộc đời luôn nghiêng về hướng đắng cay

ta đủ hiểu biết nhưng chẳng bao giờ chấp nhận

sao không uống cạn một ly nước rồi nhìn vào đáy ly để tìm một giọt nước

có thật sự dễ dàng không?

*

Có thật sự tìm thấy được giọt nước hay chỉ là hình dáng của giọt nước mắt ta vay từ yêu thương?


6g45p PM 2/6/2009

Ở lại đi!

Ở lại đi!

Nơi này còn một câu chuyện vui chưa hết
tiếng cười chưa dứt
đêm chưa về sáng...

Nơi này còn cần một người để lau nước mắt
cần một tiếng thở dài đồng cảm
cần một cái lay vai thức tỉnh...

Nơi này còn những ngày thật ngắn
còn những đêm thật dài
còn những bình minh một người chưa thức giấc
những hoàng hôn một người đã chợp mắt...

Nơi này còn cần một giọng nói tha thiết
còn cần một tấm lòng thành thật
còn cần những ước mơ viển vông...

Nơi này còn một giấc ngủ bình yên
còn một cơn gió về thật nhẹ
còn một ánh trăng qua cửa...

Ở lại đi.
nơi này còn cần tất cả!

Nếu không muốn đi hết con đường...

Nếu không muốn đi hết con đường...


Thì nên dừng lại trước lúc kịp hoàng hôn

không ai bắt ta phải sống cuộc đời cho người khác

muôn triệu tình yêu có muôn triệu lần đích đến

làm ơn đi mà!...

*

Khi ta khóc không cần ai lau nước mắt cho ta?

khi ta cười không cần ai chia sẻ?

cần một quãng đời tự do hơn là cần một hơi ấm mặc cả

hãy thử cắn chặt môi...

*

Giữa mùa đông đôi khi một cơn bão tuyết còn quí hơn một đốm lửa trong tim người

Giữa nỗi đau biết đâu lại tìm ra một sự bình yên khác

Giữa đêm đen cũng phải đến lúc tự ta làm ra ánh sáng

Giữa những ngày qua phố đôi khi cần một lần lạc bước

đi khỏi cuộc đời của mình...

*

Nếu không muốn đi hết con đường...

thì nên dừng lại, rồi bước đi một con đường khác bằng niềm tin

đừng bắt ta phải sống cho hạnh phúc của người khác

(khi hạnh phúc của ta chỉ là bề ngoài của những giọt nước mắt cay đắng

như một hạt mưa giữa trời nắng gắt...)

làm ơn đi mà!...

*

Làm ơn đi...

vẫn luôn có một người giang tay ôm chiếc bóng của ta

chờ tìm thấy một người trong đời thật

vẫn luôn có một người đau khi thấy ta hạnh phúc

mà vẫn tự đấm vào ngực mình khi biết ta đơn độc

nghiệt ngã đến tận cùng...

*

Không ai muốn mình sống mà chỉ được đứng bên cạnh đời người mình yêu thương

cũng chẳng ai muốn đày đọa mình trong mất mát

nhưng tình yêu nào cũng có cái giá xứng đáng...

sao không thử một lần đặt cược với trái tim?

*

Làm ơn đi mà...

vẫn luôn có một người chờ ta cùng thắp sáng trời đêm!

Khóc đi

Chỉ một lần thôi ta muốn người khóc đi
không bờ vai, không ủi an, không siết chặt tay nồng ấm
hãy khóc như cả thế gian này có riêng mình phải sống
khóc đi...

***

Chỉ một lần thôi dù uất hận có (hay không) tan đi
như một lần làm đứa bé lạc mẹ
chỉ một lần thôi dù có kiệt sức quị ngã
như một lần rơi khỏi vách núi cao...

***

Cứ mặc kệ những kẻ đã làm ta khổ đau
và cũng mặc kệ luôn những người muốn đời ta hạnh phúc
khóc như bao năm qua ta chỉ biết nuốt nước mắt
khóc đi...

***

Để biết cảm ơn số phận đã mang ta đến với cuộc đời này
dù một lời cảm ơn kèm ngàn lời oán trách
khi tình yêu dạy cho ta biết thiên đường
rồi chỉ ra lối thoát là địa ngục
biết phải làm sao đây?

***

Quên một lần ta biết đứng trên đôi chân này
hãy nằm xuống khóc cho gần mặt đất
hay thử leo lên núi cao cận kề những vì sao sáng
ngửa mặt khóc cho gần bầu trời

***

Đừng lau nước mắt và đừng thở ra niềm vui
gom hết lại những quãng đời tăm tối
cả những nhớ thương lẫn đau nhói
những giận dỗi hoài nghi...

***

Chỉ một lần thôi ta muốn người khóc đi
khóc đi...

Ngoài giông bão

Nói điều gì đó đi...

khi lát nữa chúng ta bước ra ngoài giông bão

rồi chết đi trong cuộc mưu sinh cơm áo

mà nào có hay...




Những ngày tuyệt vọng

đến nỗi đau cũng để lại dấu vân tay

khi chúng ta chạm vào nhau và thế gian ngoảnh mặt

tại sao không thể đánh đổi cả cuộc đời để yêu một người được

tại sao không?




Nói điều gì đó đi...

khi lát nữa chúng ta bước ra ngoài bão giông

rồi lạc lối ngay trong thiên đường đã tạo dựng

mà nào đâu biết...




Những ngày hạnh phúc

đến niềm vui cũng dặn ta phải cảm ơn mỗi sớm mai

còn thức dậy và thấy đời mưa nắng

tại sao không thể yêu một người trong tim đến bất diệt

tại sao không?




Chúng ta đã gặp nhau một lần, cùng đi một quãng đường, và yêu nhau đến chừng ấy tháng năm

bấy nhiêu đó đã đủ?

( nhưng chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng khiến cuộc đời ta hóa thành tượng đá mất ngủ

chỉ một lần yêu!)




Ngoài giông bão

mọi người có thể đi mà không cần thiết nhìn lại phía sau

bởi ai cũng cần phải sống

nhưng ta không thể nào không ngoảnh mặt

không thể bước đi khi trái tim đã sống bằng nhịp đập trong lồng ngực của một người khác

không thể bước đi khi biết người kia phải đi con đường khác

không thể bước đi khi ý nghĩa cuộc đời ta đã đánh mất

không thể bước đi khi biết rằng ta sống mà hạnh phúc không hơn là được cùng nhau chết

tại sao không thể nắm tay nhau đi trọn một con đường?



Nói điều gì đó đi...

Khi lát nữa ta sẽ thở hơi thở cuối cùng...



Ngoài giông bão

Liệu có bầu trời nào còn dành cho chúng ta không?

ĐÁM CƯỚI

Làm sao biết trong lòng người hạnh phúc
Khi cái nắm tay quan trọng nhất đời người có khi đã không được nắm thật chặt?
*
Không có tiếng pháo nào thay thế được nhịp tim
dẫu là rộn ràng hay ngừng lại trong khoảnh khắc
Một câu nói mang lại niềm vui cho người này
nhưng lại khiến một con người khác chết lặng
- Đồng ý hay không trao số mệnh cho một ngón tay?
Người đã đứng đó và đưa ra quyết định chỉ trong một phần ngàn giây
Để từ đây cuộc đời mình phải sống khác
Để từ đây mình không được quyền khổ đau dù chỉ trong ánh mắt
Để từ đây chỉ được phép yêu thương một con người duy nhất
Mặc trong lòng có muốn hay không?
Người có niềm tin vào cái nắm tay sẽ xóa hết bão giông
xem như mình được sinh ra lần nữa
học lại từng nụ cười yêu thương, từng cái ôm chia sẻ...
và tự hứa mình đã không còn mắc nợ
ngoài một người đứng trước mặt hôm nay?...
Ký ức của một con người có thể đã như một đám mây
Sẽ lãng quên như chưa hề gặp mặt
Sẽ vô tâm như khi gặp một người lạ không cần thiết
Sẽ hỏi chúng ta quen nhau à sao mình không được biết
Sẽ bật cười khi ai đó nhắc về một quãng đời đã chết
Nhớ để làm gì?
Mỗi bước chân lại mang người đi xa khỏi những gì cho là đắng cay
nhưng gần lại những gì mình mong ước
ít nhất trong giây phút này người nắm được bàn tay của một người khác
và gọi tên nó bằng định mệnh
với quãng đời sau cuối ngoài kia...
Không cần biết một ai đó câm lặng trong sương sớm hay trời khuya
Không cần biết một trái tim cũng biết đổ bóng nắng
Không cần biết một bàn tay đã cô đơn vĩnh viễn
Không cần biết những thanh âm cuối cùng của đời sống vừa vẫy tay tạm biệt
Trên đôi tai, trong ánh mắt... một con người!
Người nắm chặt bàn tay và không hề muốn đánh rơi
thứ cảm giác đã một lần khiến người tuyệt vọng
Đối diện với con người mình phải yêu thương mà sao ứa nước mắt
khi nghĩ về một bàn tay ở đâu đó lẻ loi...
Cái nắm tay quan trọng nhất trong cuộc đời
Có khi nào đã không được nắm thật chặt?
(SG 7/2008)

Nhưng tại sao không thể tha thứ cho một người?

Nhưng tại sao không thể tha thứ cho một người?
Ta có thể tha thứ cho tất cả những cay đắng mang lại bởi cuộc đời
nhưng tại sao không thể tha thứ cho một người ?
*
Chúng ta đã từng có quyền chọn lựa những niềm vui
trong quãng đời quá nhiều mưa gió
nhưng chúng ta không phải là cỏ hoa để sống một cuộc đời như thể
chỉ một lần nhìn thấy mặt trời kia
*
Ngày chúng ta gặp nhau thuộc về những ngày xưa
có một cái tựa vai nhau rất khẽ
có giọt nước mắt của người này níu tiếng cười người kia để không còn rơi nữa
có những tin nhắn luôn bắt đầu bằng một từ – Nhớ...
có lời hứa nhìn thấy nhau mỗi ngày...
*
Ta ước về điều giản đơn như nắm tay nhau trong một ngày mưa bay
ngồi nơi vỉa hè trong một đêm nhiều gió
khi cuộc đời không thể sưởi ấm hết tất cả những gì thuộc về đau khổ
thì hãy tự sưởi ấm cho nhau!
*
Người không dám hình dung con đường sẽ dẫn chúng ta đi về đâu
nên chỉ cần xiết chặt tim để cùng một nhịp đập
nên chỉ cần giây phút hiện tại này ta đã cùng nhau sống
nên chỉ cần người nói bất chấp những phần trăm nhỏ nhoi hi vọng
để có một tình yêu lẻ loi giữa triệu người...
*
nhưng không phải tiếng cười nào cũng là biểu tượng của niềm vui
khi ta biết trong lòng người đau đớn
có những lằn ranh mà người không được phép vượt
mặc ta hứa ngàn lần sẽ đứng đợi phía bên kia!
*
Ta đã giang tay, đã quì gối, đã thét gào với nắng mưa...
người đã chắp tay, đã nằm xuống, đã khóc cạn khô với nước mắt...
dù biết trước những phút giây đóng dấu bởi số phận
mà không ai trong chúng ta muốn lặng im...
*
Người đã sống quãng đời ấy như một cánh chim
còn ta sống quãng đời ấy như một cơn gió
không có giới hạn nào trong bầu trời chúng ta cùng nhau thở
sao lại có giới hạn cho một lần tìm thấy hạnh phúc mỉm cười...
*
Ta có thể tha thứ cho tất cả những cay đắng mang lại bởi cuộc đời
nhưng tại sao không thể tha thứ cho một người ?


7-7-2008

Bởi vì không thể quên

Bởi vì không thể quên
nên ta hiểu cảm giác của cả triệu người trên thế gian
đã từng yêu ai đó hơn chính bản thân mình!
*
Những tháng ngày chỉ cần sống cuộc đời bình thường
nấu cho nhau một bữa ăn
mua một viên thuốc khi người kia đau ốm
hay vuốt dùm sợi tóc bay ngang tầm mắt...
nhưng ta biết chẳng dễ gì bên cạnh người được
chẳng dễ gì có thể sẻ chia...
*
Đã bao giờ người muốn gọi tên ta
muốn ngủ mãi trong giấc mơ mà không thức giấc
muốn chối bỏ đời sống này vì mất đi tình yêu duy nhất
muốn giọt nước mắt cuối cùng sẽ rơi trên vai ta mà không là ai khác
muốn nhìn thấy ta hơn tất cả những hi vọng trên đời...
*
Chúng ta đã nhiều lần chết đi dù vẫn đang tồn tại giữa bao người
khi nhìn thấy nhau nhưng không cách nào bước tới
khi lướt qua nhau và nghe rõ nhịp tim của người kia đau nhói
khi rời xa nhau mà ngay cả ánh mắt cũng không bước đi nổi
xót xa nào hơn...
*
Người có biết mình mắc nợ chính bản thân mình
cứ mãi loay hoay tìm cho ra một điểm tựa
không phải con người này, không phải ngôi nhà này... mà là ở nơi đó
với một vòng tay bao dung!
*
Ta không hề muốn sống cuộc đời của những mẫu số chung
yêu một người và lấy một người khác...
rồi tự an ủi mình miễn là có một bờ vai bên cạnh
tự an ủi mình ai cũng giống như vậy thôi???
*
Người vẫn giữ cho riêng mình một khoảng trời
nhưng đã chôn giấu vào tận góc tâm hồn không có ánh sáng
người không muốn nhìn lại, không muốn rơi nước mắt...
dù trái tim mỗi ngày tự nó làm mưa tuôn...
*
Bởi vì không thể quên
nên (không chỉ riêng) ta không thể tự tha thứ được cho chính mình!


5-2008

Chưa bao giờ và không bao giờ

Chưa bao giờ và không bao giờ ta biết

trí nhớ trong ta từ đó có một người!


Một bàn tay mà nắm giữ cả cuộc đời

một tiếng cười mà âm vang trời rộng

một cái vén tóc mà điếng lòng bão nổi

chưa bao giờ và không bao giờ ta nghi ngờ

điều luôn tự hỏi

có thể gặp hay không một thiên thần?


Sớm hay muộn thì nắng cũng sẽ lên

nhưng mưa vẫn còn nhiều vô hạn

xoay chiếc dù hướng nào thì đời ta cũng đã

lỡ bị ướt

chưa bao giờ và không bao giờ ta tin được

những ngày nắng sẽ hong khô.


Chưa bao giờ và không bao giờ ta ngừng bơ vơ...

Thơ Nguyễn Phong Việt

Chỉ cần được thấy người cười vui

Chỉ cần được thấy người cười vui
là những khổ đau trong tim cũng sẽ gắng gượng cười...
*
Ta đã có tháng ngày sống như hạt sương
hạnh phúc mà không cần ai nhìn ngắm
những nỗi buồn (nếu có) đều được điểm tâm bằng môi hôn nồng ấm
mỗi ngày là một giấc mơ...
*

Chưa một lần chúng ta ngã giá với cuộc đời ngoài kia
yêu thương với những gì mình có được
chỉ ao ước lo toan cho một tình yêu giản dị nhất
được khóc, được cười...cùng nhau!
*
Nhưng ngoài kia mưa nắng cũng có niềm đau
ngoài kia một chiếc lá rơi cũng đòi quyền ấm cúng
ngoài kia một tiếng thở dài cũng thành sấm chớp vang trong lồng ngực
ngoài kia chỉ toàn là mất mát...
cho những ai muốn sống đến tận cùng...
*

Người bước qua ngưỡng cửa và nói lời cảm ơn
- Cảm ơn một lần gặp nhau dù không thể bước cạnh nhau mãi mãi
- Cảm ơn một cái nắm tay mà hơi ấm kia sẽ không bao giờ trở lại
- Cảm ơn nụ hôn mà lần duy nhất trong đời được tìm thấy chính mình nơi đấy
- Cảm ơn những giọt nước mắt được khóc vì niềm vui...
*
Người mang theo hết những hi vọng còn sót lại trong cuộc đời
tiếng Cảm ơn ấy giản đơn mà như từng vết cứa
ta đâu cần Cảm ơn vì tình yêu đó chưa bao giờ là chọn lựa
khi chúng ta sống là để cho nhau...
*

Có biết bao cuộc đời cần hạnh phúc để thấu hiểu khổ đau
nhưng tại sao người lại sống cho điều ngược lại
tại sao lại bất chấp bản thân mình cho quãng đời còn xa mãi
khi người biết không ai thay thế được chúng ta!
*
Người buông tay để chấp nhận những xót xa
thử hỏi làm sao thấy cuộc sống còn ý nghĩa
thử hỏi làm sao ta mỉm cười dù ngàn lần muốn thế
cho những lần gặp lại nhau trong đời...
*

Chỉ cần được thấy người cười vui
là những khổ đau trong tim cũng sẽ gắng gượng cười...
(ta chỉ biết lừa dối mình bằng suy nghĩ của một người chỉ còn lại đơn côi! )


------------------------------------

Về nhà đi


Về nhà đi.
Bỏ lại hết những gì đau đớn nhất
những ngày vui đến trào nước mắt
những lần cô đơn như cuộc đời khất thực
lật ngửa bàn tay làm biểu tượng nguyện cầu...
*
Về nhà đi
đêm không còn hơi ấm để chia sẻ nữa đâu
ngày bây giờ sa mạc hoang hóa
những trái chín trên cành cũng rơi về miền đất lạ
những sông suối đã hơn một lần mặn hơn biển cả
chỉ còn nước mắt ngọt trên môi...

Con người ấy đã theo gió đi rồi
để mỗi ngày ta khan giọng gào với bóng tối
- Đã nói lạc đường sao không ngoái nhìn lại
đã biết lạc đường sao người cứ còn đi mãi...
tận xa xôi...
*
Về nhà đi
không thể tự nuôi mình mãi bằng những cuộc rong chơi
bao nhiêu vực sâu đâu chỉ dành cho mình ta gieo xuống
bao nhiêu nghĩa trang đâu phải dành cho riêng ta đến chết
bao nhiêu nén tâm hương đâu chỉ dành cho một cuộc đưa tiễn
dù ai cũng chỉ sống một cuộc đời...

Có những con đường đã đợi sẵn ta từ lúc còn trong nôi
những bông hoa nở ra vì ta tuyệt vọng
những ngọn cỏ úa vàng khi ta nói yêu một con người hơn cuộc sống
(để rồi ta luôn tự hỏi tại sao là định mệnh
khi tình yêu chỉ vừa mới bắt đầu...)

*
Về nhà đi
con đường của đất cát sẽ làm bàn chân ta bớt đau
mùi hương thơ ấu sẽ mang về một tiềm thức khác
bỏ lại hết những núi cao và mây trắng...
những vực sâu và đá tảng...
cho một lần thảnh thơi...
*
Về nhà đi
ở nơi đó có những người sinh ra ta đang mỉm cười...

-----------------------------------


Người này và người đó

Tại sao ta chọn người này mà không là người đó
cũng như giữa nước chanh và tắc đá
vì thói quen hay vì điều gì mà chính ta nhiều khi cũng không rõ
để rồi ta trượt dài xuống vực sâu...
*
Ta chọn người này vì đã bước bên cạnh ta dài lâu
ta chọn người này vì một đôi lần ta được chia sẻ
ta chọn người này vì có một ngày mưa ta được về trong chiếc dù xa lạ
ta chọn người này vì nghĩ rằng ta đã mắc nợ
một điều gì đó không thể gọi tên...
*

Tại sao ta chọn người này...có lẽ ta cũng đã quên...
có những quyết định trong đời không cần những lí do chính đáng
ta gật đầu giản đơn như bao cái gật đầu khác
ta nắm một bàn tay mà không bận tâm nhiều đến cảm giác
rồi cứ thế bước đi...
*
Tại sao ta không chọn người đó cho một lần đổi thay
người đã khóc như trẻ con khi mơ về ta trong giấc ngủ
người đã nói dù có ôm hôn ta vạn lần cũng không đủ
cho tất cả thương nhớ này...
*

Ta không chọn người đó như không chọn một ngày mưa bay
(nhưng ta chọn người này cũng đâu phải bởi ta yêu nắng ấm...)
ta không chọn người đó vì tin rằng cuộc đời quá rộng
(nhưng ta chọn người này cũng đâu phải bởi cuộc đời nhỏ nhoi...)
*
Tại sao ta không chọn người đó cho nước mắt lẫn với tiếng cười
hay ta chọn người này để mong được bình yên mà sống
nhưng làm sao biết sóng gió thì nhạt nhòa hơn là câm lặng
làm sao biết bình yên không chứa đựng trong lòng mình vực thẳm
*

Giữa người đó và người này...
tại sao ta không chọn người đó
dù chỉ để một lần trong đời được biết hơi ấm bàn tay!


---------------------

Bên kia là nắng ấm

Bên kia là nắng ấm.

Từ lúc ta biết nhìn lại và mỉm cười trên những mất mát
là khi ta biết mình bắt đầu sống một cuộc đời vô cảm
dù bên kia nắng ấm biết bao nhiêu...
*
Không ai mang những nỗi đau ra so sánh trong tình yêu
bởi vết thương nào trong tim người cũng không đáy
có người cần nỗi buồn để soi mình có trẻ dại
nhưng có những nỗi buồn làm bạc tóc con người ta mãi mãi
(như ta đang bạc tóc mổi ngày...)
*

Bên kia là nắng ấm...
sao mưa gió còn siết chặt trên vai
khi người trở về với cuộc đời người từng sống
khi người ngồi trong ánh sáng (chứ không phải là bóng tối) mà vẫn thấy mình đơn độc
khi người giang tay ra mà trái tim khép chặt
khi người đau mà không thể khóc...
ta chỉ biết mỉm cười trong nước mắt!
(Lạy trời còn biết phải làm sao?)
*

Ta muốn đánh đổi với cuộc đời nhưng cuộc đời có cho ta đánh đổi đâu
ta muốn mang người ra khỏi vùng nắng ấm
giữa rét buốt ta đủ yêu thương để người vẫn sống
mà không cần mặt trời qua đây...
*
Bên kia là nắng ấm
nhưng ta biết trong lòng người chỉ có mưa bay...
(Vì có những tình yêu trong cuộc đời này không đến lần thứ hai!)


--------------------------

Đã từng

Đã từng...

Một lần ta nhận nụ hôn đó rồi chết theo cảm xúc trong trái tim
không bao giờ trở lại
chiếc chìa khóa mang theo vào cuộc đời của một người đi mãi
vẫn chưa biết đến bao giờ dừng chân...
*
Đã từng...
có nhiều tháng năm ta chỉ yêu bản thân mình với sự cô đơn
như một ngôi nhà khóa trái cửa
bất cần cuộc đời với những chọn lựa
miễn sao được thấy lòng bình yên

*
Chưa bao giờ ta biết quí một nỗi đau riêng
một nụ cười ai đó dành cho mình cũng không thèm nhớ
một cái ôm xiết nhau mà ta vùng vằng như chạm phải lửa
một đôi lần hạnh phúc chìa tay ra nhưng ta cứ mãi nhìn về đâu đó
không chút gì đắn đo...
*
Để rồi ta nhận được nụ hôn đánh đổi cả quãng đời không một ước mơ
thấy một ánh nhìn thôi lòng cũng rúng động
biết bao nhiêu con người đi qua ta nhưng chỉ một người biết cách làm ta khóc
đau đớn mà vui...
*

Người chỉ một lần mở cánh cửa ra và dạy ta biết cách cười
biết ôm một con người như thế nào là chặt
biết hôn như thế nào để người kia hạnh phúc
và biết yêu như thế nào để không bao giờ chia cách
(rồi người lại khóa trái cửa và mang theo chiếc chìa khóa ra đi!)
*
Người (nhẫn tâm) sưởi ấm một trái tim bằng đôi tay
bằng những vỗ về, tha thiết...
sao lại còn ném nó trở về với những bông tuyết
đưa thân nhiệt một con người trở về nhiệt độ âm...
*

Ngôi nhà từ đó đi qua suốt bốn mùa với cảm giác mùa đông
đợi một bàn chân quay trở lại…
trên ổ khóa cảnh cửa với nét son môi còn hằn lên mãi mãi
treo tấm bảng nhỏ nguệch ngoạc những nét phấn mờ thôi

“Đã từng...
biết yêu thương một con người!”.


-------------------

Như chưa bắt đầu

Không phải ước mơ thì đừng rơi nước mắt

không phải một ngày dài thì cũng đừng bắt mình khó nhọc

không phải niềm vui thì đừng tỏ ra hạnh phúc

không phải nỗi buồn thì cũng đừng dang tay chào vực thẳm.

Có thể người một nơi nào đó vẫn giữ giùm ta phần kí ức

như hoa cúc nở suốt ngàn đêm trắng

dù mùi hương tan mất

nhưng nụ hoa vẫn sống…

Như chưa bắt đầu yêu

ngày ta nhìn thấy nắng

hân hoan sưởi ấm mình theo làn gió về từ mùa Đông rét mướt

thế giới là một viên ngọc châu.

Như chưa bắt đầu yêu

ngày ta nhìn thấy tuyết

cứ muốn con đường dài ra mà không mong ai đưa tiễn

để biết thương mình và bàn tay…

(Nhưng rồi)

Có một quãng đời thức dậy trong ta sáng nay

có một quãng đời trưa nay bỗng biến mất

có một quãng đời chiều nay khiến ta buồn muốn khóc

có một quãng đời đêm nay như 1 người bạn

gọi ta về sẻ chia!

Như chưa bắt đầu quên

nhìn một chiếc lá cũng nghĩ về bóng mát ngày xưa

nhìn một hạt mưa cũng nhớ về nụ hôn ấm cúng

nhìn những tình nhân và thấy mình đơn độc

nhìn lại mình và-thấy-mình-đang-sống…

Nhưng đã bắt đầu quên

kí ức cùng lắm chỉ là một ngọn nến nếu ta muốn thổi tắt

mưa mặc mưa, bóng mát kệ bóng mát

tình nhân mặc tình nhân, còn mình (ít ra một lần) đã muốn chết

đã quá tử tế rồi còn gì…

Nắng của ngày mai vẫn nắng lên đi

Còn tuyết rơi, biết đâu đấy…

Như chưa bắt đầu yêu ta sẽ yêu lại

Như chưa bắt đầu ta cần bắt đầu lại…

Chỉ những chiếc lá mới biết…

Có những năm tháng của chúng ta
rơi theo mùa lá trước hiên nhà
rơi không chạm đất
để những cuộc hồi sinh chưa bao giờ có thật
thì làm thế nào biết chúng ta trưởng thành hay mãi mãi trẻ con?

Thỉnh thoảng chúng ta đứng trong buổi chiều bình yên
giữa thành phố xa lạ
và tự hỏi giá như có thể
chọn lựa làm 1 chiếc lá vàng chạm đất
hay xanh tươi mãi trên đầu ngọn gió
chúng ta sẽ chọn lựa ra sao?

*

Có những mùa lá trước hiên nhà
theo năm tháng của chúng ta rơi về đâu
những chiếc lá vừa xanh non đã lìa cành
những chiếc lá sống đến úa vàng rồi rơi chạm đất
những chiếc lá vừa chớm niềm vui đã nhìn ra mất mát
những chiếc lá mà khổ đau song hành cùng hạnh phúc…
có ai biết?

Đôi khi chúng ta ngồi lại với bóng của mình
ngay giữa đám đông vội vã nhìn nuối tiếc
và tự hỏi giá như có thể
chọn lựa làm một chiếc lá giữa nắng mưa hay nép vào một góc nhỏ
chúng ta sẽ chọn lựa ra sao?

*

Có những mùa lá trước hiên nhà
theo năm tháng của chúng ta rơi thật mau
không kịp nhớ mình đã sống
những chiếc lá chưa bao giờ mọc ra
làm sao biết cảm giác chạm đất
những chiếc lá chưa bao giờ đi qua những ngày mưa
làm sao biết cảm giác của một tia nắng
những chiếc lá chưa bao giờ thật sự úa vàng
làm sao biết cảm giác của úa vàng (đã sống trọn một đời lá…) không hề là cay đắng…
làm sao biết cảm giác của tất cả những điều này?

Lúc nào đó chúng ta muốn rẽ ngang con đường đang bước đi
ngay khi hình dung về đích đến
và tự hỏi giá như có thể
chọn lựa làm một chiếc lá đúng nghĩa một chiếc lá hay một chiếc lá không có gì để nhớ
chúng ta sẽ chọn lựa ra sao?

*

Có những năm tháng của chúng ta rơi theo mùa lá trước hiên nhà
Nhìn- đẹp- biết- bao…
(còn chuyện chúng ta có chấp nhận trả giá để rơi chạm đất
có lẽ chỉ những chiếc lá mới biết….)?

<Blog Giày đỏ>