Như chưa bắt đầu

Không phải ước mơ thì đừng rơi nước mắt

không phải một ngày dài thì cũng đừng bắt mình khó nhọc

không phải niềm vui thì đừng tỏ ra hạnh phúc

không phải nỗi buồn thì cũng đừng dang tay chào vực thẳm.

Có thể người một nơi nào đó vẫn giữ giùm ta phần kí ức

như hoa cúc nở suốt ngàn đêm trắng

dù mùi hương tan mất

nhưng nụ hoa vẫn sống…

Như chưa bắt đầu yêu

ngày ta nhìn thấy nắng

hân hoan sưởi ấm mình theo làn gió về từ mùa Đông rét mướt

thế giới là một viên ngọc châu.

Như chưa bắt đầu yêu

ngày ta nhìn thấy tuyết

cứ muốn con đường dài ra mà không mong ai đưa tiễn

để biết thương mình và bàn tay…

(Nhưng rồi)

Có một quãng đời thức dậy trong ta sáng nay

có một quãng đời trưa nay bỗng biến mất

có một quãng đời chiều nay khiến ta buồn muốn khóc

có một quãng đời đêm nay như 1 người bạn

gọi ta về sẻ chia!

Như chưa bắt đầu quên

nhìn một chiếc lá cũng nghĩ về bóng mát ngày xưa

nhìn một hạt mưa cũng nhớ về nụ hôn ấm cúng

nhìn những tình nhân và thấy mình đơn độc

nhìn lại mình và-thấy-mình-đang-sống…

Nhưng đã bắt đầu quên

kí ức cùng lắm chỉ là một ngọn nến nếu ta muốn thổi tắt

mưa mặc mưa, bóng mát kệ bóng mát

tình nhân mặc tình nhân, còn mình (ít ra một lần) đã muốn chết

đã quá tử tế rồi còn gì…

Nắng của ngày mai vẫn nắng lên đi

Còn tuyết rơi, biết đâu đấy…

Như chưa bắt đầu yêu ta sẽ yêu lại

Như chưa bắt đầu ta cần bắt đầu lại…

6 comments:

  1. Cho tớ mượn bài này về blog của tớ nhé! Tks!

    ReplyDelete
  2. :), bất cứ bài nào WR thích thì cứ mang về. Mình cũng đi nhặt thơ về từ nơi khác mà ;-)

    ReplyDelete
  3. BB đang phải bắt đầu lại. Cám ơn P vì bài thơ.

    ReplyDelete
  4. Người này và người đó (version 3).



    Khi ta không chọn người này và cũng không chọn luôn người đó

    ta chọn người kia- người mà chưa bao giờ hiểu rõ

    về cuộc đời ta...

    *

    Ta chọn một người không liên quan gì đến những đau đớn đã đi qua

    ta chọn một người tin vào tình yêu của ta là duy nhất

    ta chọn một người mà mỗi tiếng cười khi gặp ta đều thật sự hạnh phúc

    ta chọn một người biết nhắc nhở ta luôn nhìn về phía trước

    dù bão giông vẫn là người bạn đồng hành...

    *

    Khi lòng người đổi thay mới hiểu hết giá trị của mong manh

    ta thật sự sợ hãi nếu phải nghe những câu nói:

    - tại sao ngày đó chúng ta lại đến với nhau được nhỉ?

    - tại sao ngày đó chúng ta không dừng lại dù chỉ một giây phút để tự hỏi?

    - tại sao ngày đó chúng ta không ngăn lại yêu thương kia khi biết mình đang tập nói dối?

    - tại sao ngày đó chúng ta cứ nghĩ tình yêu có thể làm thế giới thay đổi?

    mà không hề biết rằng đó chỉ là những ngây ngô...

    *

    Ta chấp nhận trả giá nhưng làm ơn đừng bắt những người khác trả giá dùm ta

    ta không chọn người này nên hãy để người này đừng ray rứt

    đừng sống trong chịu đựng để bàn tay chết lạnh đi từng ngón

    đừng thanh minh với cuộc đời rằng tình yêu đó bao dung là cần thiết

    đừng mỉm cười khi lòng không muốn mỉm cười chút nào hết

    có được không?

    *

    Một lần thôi ta nên (dối lòng) phủ định tất cả những ước mong

    để người đó biết đợi chờ là vô nghĩa

    để người đó tự học cách đứng lên dù trái tim đã tan vỡ

    để biết nhận ra ta không phải là người duy nhất tốt với người đó

    để thoa son mà bàn tay đừng run lên trong lặng lẽ

    những nghiệt ngã của khóc thầm!

    *

    Ta chọn người kia là ta trân trọng một đời sống bình thường

    sẻ chia những bình yên đầy háo hức

    nếu lỡ có làm đau nhau thì biết cách tha thứ được

    không cho phép ai chạm vào những tổn thương đã cạn khô nước mắt

    cần phải khóc cho điều gì nữa đây?

    *

    Những lựa chọn trong cuộc đời luôn nghiêng về hướng đắng cay

    ta đủ hiểu biết nhưng chẳng bao giờ chấp nhận

    sao không uống cạn một ly nước rồi nhìn vào đáy ly để tìm một giọt nước

    có thật sự dễ dàng không?

    *

    Có thật sự tìm thấy được giọt nước hay chỉ là hình dáng của giọt nước mắt ta vay từ yêu thương?


    6g45p PM 2/6/2009

    ReplyDelete
  5. Có phải chúng ta đang tự đánh mất đi một quãng đời?


    Có phải chúng ta đang tự đánh mất đi một quãng đời
    của những ngày tháng mà trái tim lừa dối rằng đó là cảm giác yên vui?

    *
    Những điều thuộc về duyên số đã mang chúng ta đặt vào một ngôi nhà dưới bầu trời

    không ai đánh cắp của ai một lời hứa

    đi đến cuối con đường chỉ là niềm tin trong phút giây ta cần phải nói rõ

    khi đứng giữa bao người chúng ta cho mình cái quyền được làm đứa trẻ nhỏ

    không chút đắn đo những ước mơ

    *

    Một ngôi nhà với nhiều cánh cửa mở ra đợi chúng ta trở về

    ngồi nhìn nhau với cái nhìn hạnh phúc

    một tiếng cười nhỏ nhoi cũng biết cách lan đi hết lồng ngực

    một tiếng ho cũng làm cho người kia đuối sức

    một câu dỗi hờn cũng đủ giúp ngày dài hơn 24 tiếng

    chúng ta biết chờ đợi để thương yêu...

    *

    Nhưng rồi từng ngày dài, từng năm tháng, và từng vết đau...

    đã đắp bồi như lớp rêu mọc lên sau mỗi mùa mưa đến

    khép lại những cánh cửa bình yên và mở ra những cánh cửa mỏi mệt

    chúng ta giờ nhìn thấy nhau trong len lén nghi ngờ

    *

    Chúng ta giờ nhìn thấy nhau qua khoảng trống của đôi đũa trong giờ cơm khuya

    nhìn thấy nhau khi một người đã ngủ và một người nằm thức

    nhìn thấy nhau khi rón rén kéo gần hơn tấm chăn để tìm hơi ấm

    nhìn thấy nhau khi tấm hình cưới vô tình lấm bụi bẩn

    mà không dám lau đi gương mặt mình...

    *

    Chúng ta vẫn đứng yên ở đấy trong ký ức ngôi nhà lần đầu tiên

    sao lời hứa chẳng còn ai đến chứng kiến

    sao để cho niềm tin hóa kiếp thành ra một sự nuối tiếc

    sao lại nỡ rụt bàn tay này về lúc bàn tay kia cần được biết

    hạnh phúc có còn ở nơi đây?

    *

    Ở trên thiên đường nào cũng có những đám mây

    chỉ đơn giản vì những thiên thần cũng cần bước chân vào bóng mát

    họ cũng có nỗi đau vì trao đi quá nhiều hạnh phúc

    và những niềm cô đơn đã tạc riêng cho họ một đôi cánh

    để suốt đời chỉ có thể khóc trong một cuộc đời bày sẵn những lấp lánh

    mà ai biết được đâu?

    *

    Mà ai biết chúng ta có còn ràng buộc được gì trong đời nhau

    mỗi người tự trách mình đang lừa dối

    mỗi người tự lấy cắp trong tim mình một lần đau nhói

    để yêu thương cũng đến lúc buông tay vuột khỏi

    những điều giản dị ngày xưa...

    *

    Trong một cuộc đời bình thường

    sao chúng ta chỉ bằng lòng trả giá cho những điều không thuộc về ước mơ?


    5g40 pm- 12/6/2009

    ReplyDelete
  6. Là những khi…


    Là những khi mệt mỏi mà không dám cúi xuống vì sợ đánh rơi một giọt nước mắt
    là những khi cô đơn mà không dám nói ra một lời vì sợ trái tim mình tan nát
    là những khi bình yên mà không biết làm cách nào giữ trên môi một tiếng cười thanh thoát
    là những khi ngơ ngác không biết mình là ai...
    *
    chúng ta đến trong cuộc đời và điều đầu tiên xin từ chối là những đắng cay

    bản năng đâu dạy cho con người biết yêu thương những mất mát

    nên đi qua một bình minh thì cảm ơn một bình minh vừa tắt

    đi qua một ngày mưa thì cảm ơn một ngày mưa nhiều mây xám

    sống như mong muốn sống thật lòng!

    *

    Cứ đưa bàn tay ra mà không cần biết ai đó nắm được không

    sẽ thấy mình sao tự nhiên gần gũi quá

    mặc những người thân quen cố giấu vào trong sự xa lạ

    hay người xa lạ cố giấu vào trong những nghi ngờ vội vã

    có khác gì nhau…

    *

    Nhưng những vết thương thật sự chỉ đến từ phía sau

    lúc nhìn thấy người ta cần trong đời bằng một cái nhìn lén

    lúc gương mặt ta tin sẽ mang đến trong đời ta hạnh phúc đã nhìn về một hướng khác

    lúc tình yêu của một con người ta yêu giờ được một người không phải ta giữ chặt

    thì biết phải làm sao?

    *

    Để rồi có những khi đớn đau mà không dám làm phiền đến lòng bao dung một chút nào

    rồi có những khi lặng im xem như lòng mình đã chết

    rồi có những khi ngồi mãi bên hiên nhà như một người lữ khách

    rồi có những khi cứ mong cuộc đời chỉ toàn là đêm trắng

    để dần sẽ quen…

    *

    Chúng ta đã bước đi trong cuộc đời và tiếp nhận những đổi thay

    sao vẫn muốn tin tình yêu là bất biến

    mỗi phút giây đi qua có biết bao nhiêu lần là những cuộc đưa tiễn

    vậy mà cả quãng đời đi qua ta đứng hoài trong phần đời hối tiếc

    không nỡ rời xa…

    *

    Chỉ là bão giông đó là thứ chúng ta phải trải qua

    khóc một lần rồi thêm một lần nữa

    mất một lần rồi thêm một lần mất hơn như thế

    không sớm thì muộn thôi…

    *

    Có khi hãy để cho cuộc đời vay trước chúng ta những niềm vui!


    1g45am 1/7/09

    ReplyDelete