Em và tôi


Em có nét buồn sâu như ngọn gió
Thổi lang thang qua năm tháng hao gầy
Tôi có chút buồn xa như ngọn cỏ
Khuất chìm trong cát bỏng đến chân mây

Khi quay lại nhìn nhau trong khoảng khắc
Gió qua truông thương cỏ cháy ven trời
Chỉ em biết, cỏ rồi xanh mút mắt
Chỉ một mình em biết-cỏ là tôi!

Em có thể có gì xa cách lắm
Những ưu phiền chưa nói hết cùng tôi
Mưa sau núi trải về xa thăm thẳm
Lối em đi mù xóa dấu chân rồi...

Như gương mặt qua sa mù trở lại
Tươi như sương mà lãng đãng như sương
Có thể hóa hồ ly trong chuyện cổ
Có thể hóa nàng tiên trong cuộc đời thường

Tôi chớp mắt nhìn phút giây huyễn hoặc
Em vẫn vô tâm, lặng lẽ như thiền
Nếu hóa nước, hẳn hóa nguồn trong suốt
Chỉ một mình tôi biết-cỏ là em!

1999

No comments:

Post a Comment