Nhật ký trên biển
Những cái chai đã vỡ rồi
Cả những chậu thuỷ tinh cũng nát
Làm sao nhốt được cá vàng
Thôi !
Hãy trả chúng về với biển thật bình yên
Trả về nơi tiếng thì thầm lãng mạn
Cơn sóng tình ngút ngàn vô vạn
In dấu một tình yêu ...
Cá vàng đã đi rồi
Chỉ còn chút rong rêu
Hoà với thuỷ triều lúc lên lúc xuống
Tại sao phải là cá vàng trong chậu thuỷ tinh dễ vỡ ?
Chúng ta thuộc về biển
Chúng ta thuộc về đại dương ...
Đừng nhốt cá vàng trong chậu thuỷ tinh
Đừng bao giờ mong tìm thấy một cây xương rồng trong giông bão
Đừng nhốt tình yêu trong thầm lặng
Như thế là bắt sông phải ngừng trôi
Nhưng ,
Những cái chai đã vỡ rồi
Và cả chậu thuỷ tinh cũng nát
Không thể hàn gắn những vết nứt
Không thể bắt biển phải trả lời
Cá vàng ở chốn nao ?
Vậy hãy để cá vàng được tự do
Hãy thả chúng về với biển
Với trời cao , mây trắng và gió cát
Thả chúng về nơi mà chúng thuộc về
Khi cá vàng trở về với biển
Vẫy vùng trong làn nước tự do
Chúng không cần biết những âu lo
Những đau đớn của mảnh chai còn sót lại
Vì cá vàng phải thuộc về biển cả
Còn em ...thuộc về nỗi buồn anh !
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment