NGƯỢC MƯA

Ta băng mình lao vỡ tường mưa

Mưa quất vào mặt như những nhát roi

Đau nhói

Phố dường đã quen với những kẻ dại khờ nông nổi

An nhiên nhếch môi cười

Mưa ghim buốt vai

Xoá một bóng hình trong mắt người cay buốt

Mưa gào buốt tai

Xoá hết lời nói cố khỏa lấp cho những điều rất thật



Ngược mưa

Bỗng thấy thương mình

Kẻ dại khờ háo hức lao đi giữa tầm tã, mông mênh

Để nghe lại những điều đã cũ



No comments:

Post a Comment