Thơ Lê Vĩnh Tài

Viết cho người

Ngày tháng đã chiêm bao chưa
Quay lưng còn chưa gì nữa
Dốc vẫn con dốc chưa dài
Đi về chưa trong cõi nhớ

Chưa đốt điếu thuốc đầu ngày
Khói vẫn chưa làn khói trắng
Lặng lẽ như mây bay chưa
Ta ngồi như chưa câm lặng

Tít tắp một nụ chưa cười
Xa thành xa chưa thăm thẳm
Nước mắt hòn đá lăn chưa
Đêm thành đêm chưa thức trắng

Đã xa thành chưa thăm thẳm
Người đã thành mù khơi chưa

Vẫn trở mình mỗi giấc mơ khuya

Trong giấc mơ có một nỗi buồn
Ta gọi tên em
Một âm thanh giản dị
Dịu dàng

Không mơ hồ như gió
Không vỡ nát như mây
Sự dịu dàng trong veo
Như rượu trắng

Mỗi khi nâng lên
Long lanh
Mỗi khi uống
Dịu ngọt
Và khi say
Em là ảo ảnh

Một ảo ảnh dịu dàng
Không bí mật
Vẫn trở mình mỗi giấc mơ khuya

Hay là ta không nhớ ?

Hạnh phúc không em
Dù chỉ một giờ
Mùa hạ ấy cơn mưa dài đuôi mắt
Giọt thuỷ tinh
Tiếng vỡ ly cô độc
Có một người chỉ nhớ một người thôi

Có một người náo động không nguôi
Cơn mưa ấy chạy như là đuổi bắt
Một người yêu như điên
Một người xa tắp
Người với người còn hơn cỏ với mưa

Đừng sa mạc làm gì
Đừng đổ trận nắng trưa
Cơn mưa của một người mong
Một người biết
Cơn mưa của mắt nhìn tha thiết
Đường ngược dốc cứ xa biền biệt
Như mặt trời
Như ký ức
Như xa…


Dù thế nào anh cứ đến gõ cửa đời em

Dù thế nào dù thế nào đi nữa
Con dốc xưa đá sỏi biết buồn
Cơn mơ đến vội vàng không kịp gõ
Bàn tay người nghe vắng xa hơn

Một người đến một người buồn không gõ
Chỉ lắng nghe tiếng vọng mơ hồ
Mơ hồ lắm hình như ai đã gõ
Bằng tiếng vang của chiếc nhẫn ngày mưa

Hay cánh cửa hình như không hề có
Chỉ giấc mơ ta khép mở giữa đời
Mệt mỏi lắm thì gõ vào mơ mộng
Chiêm bao về mở cửa mát mê tơi

--------------------------

From Nothing <--->. Thanks!

No comments:

Post a Comment