LỜI CUỐI
Sấm tàn mưa ướt sũng cánh nhài khuya
Đêm nay trời giông bão
Em nghe ngoài ô cửa
Một tình yêu vừa trượt ngã rồi
Chẳng thể gói tình yêu bằng chiếc áo tơi
Bong bóng hoá con thuyền không bến đợi
Thở phập phồng ngực đêm đang hờn dỗi
Khóc một mình mưa ơi
Ví dụ bây giờ nơi ấy xa xôi
Anh choàng chiếc áo tơi về lối cũ
Con dế bất thường nơi ngực em đã ngủ
Không tiếng gáy nào rền rĩ trong sương
Ký ức em nhoè ướt một con đường
Mưa đổ nước những ổ gà óc ách
Bước thấp bờ cao
Thể nào yên ả được
Trượt ngã tình yêu ,
em cài then cửa trước
Đêm nay mưa gió đầy trời
Anh chẳng bao giờ khoác áo tơi
Về kịp nữa
Và mùa thu sang tàn đêm thức đợi
Mắt em giông gió một đời
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment