Cuối con đường không đi hết cùng nhau
Vòm lá biếc trở mình bỡ ngỡ
Bước chân anh nặng theo từng nhịp thở
Buông tay em ra, anh!
Cuối con đường bịn rịn những yêu thương
Nơi khoé mắt còn gì cho nước mắt
Thôi
đừng cúi mặt
chẳng thể tìm điều đã đánh mất đâu
Cái ngày xưa khờ dại nụ hôn đầu
Và câu hỏi “Vì sao?” muôn thuở
Vì sao ta yêu nhau?
Vì sao ta xa nhau?
Vì sao?
Vì sao?
Cuối con đường đầy lá và lặng im
Những kỷ niệm vụng về, quên quên nhớ
Gió mùa vẫn gieo 1 phím vọng
Cho anh đợi chờ
Bồi hồi cái nắm tay như một giấc mơ
Dịu êm quá nên thành mong manh quá
Thôi, anh ơi, em sợ
Cuối con đường biêng biếc một mầm yêu…
st
P post thơ cứ như là đang rất hiểu BB. Có đúng là "chẳng thể tìm điều đã đánh mất đâu"? Sao cuối con đường lại "biêng biếc một mầm yêu" Hiểu thế có đúng ko P?
ReplyDeleteDoc bai tho giua mot ngay gio heo may xao xac, thay minh nhu dang "o cuoi con duong day la va lang im..."
ReplyDelete