Thế nào rồi em cũng ra đi
Anh ở lại với căn phòng ký ức
Thế nào rồi cũng một ngày
Cánh hoa xương rã mục
Gió sẽ mang đi
Anh dọn cho mình căn phòng tâm tưởng
Không bụi bặm trần gian
sạch sẽ và tinh khôi
ở đó
cất giữ tên một người
như tên thánh
chiều nao buồn quá lắm
anh sẽ gọi thầm
trong lời kinh sám hối
hãy đặt anh vào sự lãng quên
bởi anh xứng đáng được quên lãng
nhưng xin giữ lại giùm
ngọn đèn vàng ấm
một chỗ ngồi trú mưa nhỏ hẹp
nơi anh từng ghé đến trong cuộc đời
gõ tàn thuốc xuống thềm nhà yêu dấu
Hãy giữ dùm
Như mùi hoa huệ
Thơm trong ký ức riêng anh
ướp một mẫu tự linh thiêng
mà những ngón tay bụi bẩn trần gian
những ngón tay anh
suốt đời không dám chạm
No comments:
Post a Comment