Ám ảnh đêm

Điều gì làm em giật thức mỗi đêm
Đôi mắt ấy
Dịu dàng như ngọn lửa
Bập bùng giữa màn đen sâu thẳm
Xa chập choạng tiếng gọi bình yên
Bàn chân em chạy suốt đi tìm
Cơn mơ ấy
Và đôi mắt ấy
Hun hút phía bên kia
Vẫn vẫy gọi
Tình yêu
Em như người say không biết lối
Chỉ biết chạy theo ảo ảnh xa vời
Đến mệt nhoài
Đến khi ngã quỵ
Ánh lửa vẫn lập lòe
giễu cợt
mù khơi
Chẳng thể tự bay như mây
Chẳng thể tự hong khô tiếng hát
Em vùng vẫy rơi
Vùng vẫy thoát khỏi ám ảnh đôi mắt êm đềm
Nên mỗi lần giữa đêm tỉnh giấc
Lại một lần em lại tập quên
Điều gì làm em giật thức mỗi đêm
Điều gì đau đến thế…

No comments:

Post a Comment