Lại tiếp tục chuỗi ngày buồn của tôi
khi nỗi buồn mạnh hơn niềm vui
khi lý trí đầu hàng con tim
Tôi đi trong hành lang thênh thang
chạm tay vịn nơi đâu cũng là nỗi đau ngày cũ
nỗi buồn là bụi bám
in mờ vết tay
Thoát khỏi không gian chật hẹp của hành lang
tôi đứng dưới bóng cây của ngày cạn gió
không lay động
mà lá vàng tơi tả rũ xuống vai
Tôi không dám nhìn lại
phía sau là nỗi buồn dày hơn ngày mù sương
là nỗi đau sâu hơn đêm không trăng
Chỉ còn đôi tay
siết chặt
xin đừng khóc nữa
trái tim ơi
No comments:
Post a Comment