Gượng dẫn mình qua cánh đồng kí ức
em chọn vị đắng này để được cùng anh
những chiều dài ngồi nhìn nắng mong manh
em học cách tin lời hoa năm cánh
có phôi pha - chuyện cũng rất tình cờ
có ai thức dậy không? có kịp một tiếng chuông?
em lỡ một đêm bỗng thấy mình muộn mằn từ lâu lắm
anh hay em
mong chuộc về ánh mắt
khi trong tay chỉ trắng một vần thơ?
cố ép mình vào căn gác ngủ mơ
vẫn thấy ngộp từ trong từng hơi thở
anh lấy khói vẽ vào bóng tối
những con đường nắng thắp đêm nay
sao cứ mong làm mảnh vỡ kề nhau?
có lắp ghép thế nào mùa cũng không liền trở lại
em ra đi, bậc rêu ngày thơ dại
con bồ câu say nắng ngủ quên rồi
em đã lỡ chuyến xe
những tin sớm mai một nhành cúc trắng
vẫn cười trong nắng
có bao giờ anh đếm bụi cùng em?
Gượng
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment