Người phụ nữ giấu yêu trong ngực
Giấu mạch lạc vào tay
Còn tim để trống
Không có điều gì là không!
Người đàn ông giấu vô nghĩa trong lòng
Chẳng thể nào buồn vu vơ
Phải có lý do
Có không điều gì là có?
Ngày chỉ dùng đến buổi chiều là cũ
Tôi rõ ràng là đang thẹn thùng
Giấu mênh mông vào ngực
Giấu giông bão vào tay
Để trống trái tim cho lá rụng những cuối ngày
Những cuối ngày rơi nắng phía chân mây
Không có anh là có
những muộn phiền
nằng nặc đòi lý do!
Đếm xanh
ReplyDeleteCó con chim nhỏ miên man hát
trên những vòm cây thưa...
Phải em không tháng mười một ngày không mưa?
đếm tình yêu bằng sinh nhật,
bằng hai bàn tay mỏng
mười cọng cỏ hoang không cộng đủ phép đa tình
chừng đã bấy lần xanh!
Phải em không những tình yêu không anh?
Dù con chim nhỏ mười lần hơn đã cất lên một giọng
mười cọng hoang xanh mười lần hơn đã bò buồn trên tầng tầng bình nguyên lạ lẫm
bình nguyên nào cũng ngỡ đã là xanh!
Phải em không đếm sinh nhật bằng những mối tình?
Ngày không mưa đánh dấu vào em từng mặt người khô cong như lá
những chiếc lá rụng đâu đây trong khu vườn vẫn là con chim nhỏ
lẫm chẫm đi qua bao lá rơi và vỡ
xương lá gầy gò bước chân
Và những ngày đếm xanh
ba năm, năm năm con chim xưa cứ cất lên một giọng
mười cọng cỏ hoang xưa cứ bò buồn trên tầng tầng bình nguyên lạ lẫm
Anh vẫn chỉ đâu đây chứng kiến em mò mẫm,
bão giông!