Dâu bể

Ta chẳng còn chờ đợi nữa
Tiếng chuông điện thoại của người
Một chút niềm tin nhóm lửa
Đã tắt trong lòng người ơi

Người thêm một lần rong chơi
Lỡ tay ngắt cành cỏ dại
Ta thêm một lần xa khơi
Lẻ loi con thuyền trôi mãi

Rồi không còn gì để nhớ
Thế là đi qua đời nhau
Bến bờ nào ta mắc nợ
Bãi bể nào thành nương dâu?

No comments:

Post a Comment