Tôi và ... tôi

Khi không tôi mất tôi rồi
Tôi bây giờ với tôi hồi xa xưa
Đang sớm nắng, đã chiều mưa
Nửa mong nhất quán, nửa chờ phân thân
Đêm tín ngưỡng, sáng vô thần
Một thiên đường nhớ, một trần gian quên
Mắt chốn dưới, hồn cõi trên
Cười vang tiếng khóc, khóc nên câu cười
Chân chưa nhón, bước đã dời
Trời đầy nên chiếc trăng vơi phận mình
Mua khờ khạo, bán thông minh
Ném hoài nghi, giữ cả tin vào lòng
Trồng hạt có, hái quả không
Gieo Thạch Sanh, mọc Lý Thông trở về
... Đôi lần tôi mất tôi xưa
Cũng đành có lúc tôi ngờ vực tôi




No comments:

Post a Comment