CHẠY TRỐN


Khi bình an trốn xuống tận cùng mông lung
Em là chiếc bóng nhỏ, lặng lẽ đi tìm
Không có anh, không có ai, chiều được đo bằng trập trùng
Nỗi nhớ...

Gió vẫn lùa trên khe cửa cũ
Lên rêu xanh một cõi thơ xưa
Dù em đã hết sức co mình bé nhỏ
Ranh giới hết mọi cơn mơ
Và bó lại đôi cánh tuổi thơ, giấu kín
Vậy mà em, vẫn chưa thấp đủ
Để tự mình
Bình an.

Để tự mình bình an.
Và tự mình làm lấy hết những vui buồn giận ghét
Tự mình làm nguyên mẫu
Cho những bài thơ
Mà chẳng cần tới ai.

Buổi chiều dài
Dài bằng độ dài nước mắt
Em đưa tay hứng đếm, một giây, lăn tăn
Ừ, thì vậy, tự mình em khóc
Tự mình em vu vơ
Tự mình em, thấp xuống cùng bình an...


No comments:

Post a Comment