Chậc, những mặt trời đã cũ.
Còn mong gì ở ngày mai… ngày mai… nghe nhảm nhí thế nào.
Thôi về vốc ngụm nước sông uống thử,
làm cuộc hành trình từ nước lã xem sao....
Ơ mình vừa nói điều gì vậy nhỉ,
những bước chân quên béng mặt đường,
phải chiếc lá vừa rơi xoay theo chiều mộng mị,
trước mặt mình như những quẻ âm dương?
Đêm sâu hoắm và xoắn hình trôn ốc,
mình đi theo lối - lạc - đường - về,
phía xa hút có ngọn đèn hạt đỗ,
có tiếng rao mời mọc trăng khuya…
Ô, mời mọc... mời mọc... mời mọc,
suốt đời ai mời mọc ai nào,
phía xa hút có một chiều trắng tóc,
mình rụng về đáy giấc chiêm bao…
Đêm một mình đi nghe buồn hoang đất đá
Rằng đi - trăm - ngả, rằng về - trăm - năm
Lành lạnh nghe chưa giấc trời trở dạ
Rằng gió về quê dọn lại chỗ nằm....
Thôi quên đi, thôi về đi, hỡi mảnh hồn đêm ngơ ngác,
mắt trừng lên đau đáu sao trời,
rồi sẽ rụng những quân cờ bạc thếch,
như hồi âm buồn bã cuộc chơi.
Thì nhớ chi ván cờ cay đắng,
hơn một lần con tốt sang sông,
để ngoảnh lại thấy kinh thành mất trắng,
dáng vua gầy mờ cũ rêu phong…
Bỗng nhớ lại lời ru của mẹ
Mẹ vắng nhà lâu lắm chẳng về đâu
Bốn tao nôi căng từ non tới bể
Tao nôi nào chùng nghẹn cơn đau ?
Thôi ngủ ngon dòng sông không có lỗi,
con tốt sang sông mất chuyến đò về,
đành ngủ lại bên vùng cỏ rối,
rưng rưng niềm hành khất đam mê.
Thôi ngủ ngoan lời ca dế nhỏ,
đừng nhắc ta nhớ mẹ làm gì,
đừng nhắc ta nhớ tuổi thơ làm gì nữa,
để mộng - suốt đời kéo mộng - suốt - đời đi…
Tôi ước được làm con dế xanh hát ca hoài không biết mệt
cho đêm cho bờ cỏ nát nhàu
rồi gục về bên gốc cây xấu hổ
nghe tơ non khép mắt lạng cầu…
Chị GB, chúc chị năm mới hạnh phúc, Valentine ấm áp và không phải... một mình. Hì hì.
ReplyDelete