con đường
con đường
con đường
dắt ta về hồ nước cũ
phăng phắc một lá sen già
đợi ta trên miền nước lặng
hỡi người hái hoa kiếp trước
kiếp này có hoá bình không...
phải đào ba tấc đất sâu
mới tìm được người uống rượu?
phải lên đến bảy tầng trời
mới tìm được người hầu chuyện?
ngẩng đầu một vầng mây đỏ
nổ vang tiếng sấm lưng trời
cúi đầu một miền cỏ trắng
nở xoè tám hướng bốn phương
ra đi từ hồ nước cũ
con đường
con đường
con đường...
Đã lâu ko đọc thơ nhưng trong đầu luôn nhớ bài thơ này. Như dây leo quấn quanh trái tim. Hồ nước, con đường nhỏ và những mùa sen cũ.
ReplyDelete