Anh lại choán đầy tâm trí em Như giòng suối mùa mưa bị choán đầy bởi thác ngàn lũ núi. Ơi anh! Mặt trời hoang dã đến nao lòng.
Hãy lãng quên và cho em những ngày quên lãng. Em cần tĩnh lặng Để thu xếp những ý nghĩ ngổn ngang Như người đi xa trở về thu xếp đồ đạc trong căn nhà bừa bộn.
Em ngắm nhìn những chùm quả xám nặng đung đưa Và nhớ về màu hoa tím cũ. Và mái tóc em đang ngày một ngắn lại Vì không đủ sức đợi chờ. Và cả vị trí khuất lấp ấy trong cuộc đời Dường như cũng không có thực. Và anh...
Dẫu đang ở rất gần Hãy lãng quên và cho em những ngày quên lãng. Em xin sự tĩnh lặng này Để lẩn vào góc tối Đắm mình trong nỗi sợ những ngày xa.. . | |
Và, trở về tĩnh lặng.. .
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment