chiếc đồng hồ treo tường vang lên lần cuối
boong boong
chiếc đivăng trả lại nỗi buồn
còn quá sớm bình minh mây cánh quạt
nhẹ nhàng hơi rượu đêm qua
thể xác không thuộc về ai cả
ướp mùi sen ngày thu nào mê mệt
gói bánh phu thê
đừng run những ngón tay
dài đang gấp từng chiếc lá
xanh nhường kia dịu dàng không thể tả
đêm hương sen mơ ngủ tách trà
thời gian gần nhau nhiều hơn những hạt mưa
lá sen tóc ướt.
Ai lẩn tránh những gì
mẹ cha từng trải
đêm mênh mông
như sa mạc trên trời
No comments:
Post a Comment