Thơ Đinh Thị Như Thúy

ra đi là đủ rồi[*]

ru tôi đi trong vòng tay gió
chao liệng tôi
như thể
tôi
chiếc lá rời cành
tháng mười hai
ngun ngún lửa
góc trời xa xôi kia
tôi sắp được
mang đến
gió hoang
làm sao tôi hiểu hết
những đơn côi
của cuộc đi bất tận
hỡi những cỏ rạp dài uốn lượn
chúng ta
mừng tủi gặp lại nhau
_____________
[*]Thơ Rimbaud.

chỉ còn chuyến xe chở hoa về muộn


chúng ta đi cùng những bông hoa đang ngủ
cảm xúc cũng đang ngủ yên
những ngón tay trên những ngón tay thì thầm kể
về một miền đồi bao la
chúng ta im lặng lắng nghe
đường đi của những ngón tay
dẫn chúng ta
vào tận cùng ma mị
khi mọi thứ bị cấm đoán
vẫn có những con đường
dẫn ta đến
những giấc mơ
những ngón tay thì thầm đánh thức
thấm đẫm chúng ta tất cả dịu dàng
những bông hoa chất đầy sau lưng chúng ta
yên ả duỗi dài thân
mềm trong giấc ngủ
những hương thơm giấu trong cánh cuộn tròn
những sắc màu giấu trong lá nõn
chúng ta đi như thể đang trôi
trăng rắc sáng bao la trên những dãy đồi chạy dài bất tận
đừng rời nhau
xin
đừng rời nhau
những ngón tay thiếu vắng những ngón tay
những ngón tay
đau từng mạch máu

vì những cơn bão cứ tiếp nối


bất lực rơi vào đêm
những cơn mưa
rơi như không thể nào ngưng nghỉ
không thể kiềm chế nỗi sợ hãi
dâng lên như nước
mọi ngả sông
sáng ra sẽ là một thế giới khác
như một quy hoạch quá tồi
tất cả đã tan hoang
không thể mơ chết đi những rừng mai dương
tham vọng của muôn loài đều quá lớn
mơ chết đi chính mình
làm một cái cây ròng ròng nước
đẫm trong gió lạnh

đừng nghĩ đừng nhắc

những chiếc lá trạng nguyên đã đỏ
nụ trầm đốt sáng mùa đông
không gì tước đoạt khỏi chúng ta
những run rẩy
cho dù
nền nhà rơi những sợi bạc trắng
mưa vẫn bền bỉ ngoài kia
những cỏ vẫn xanh lộng lẫy
rồi sẽ còn đủ thời gian
cho tất cả
đừng nghĩ đừng nhắc
rằng không thể có một lựa chọn khác
sẽ luôn có một lựa chọn
và luôn có một trách nhiệm cho sự lựa chọn
đáng sợ nhất
là mong muốn được buông tay
khi lòng ta hoang mang
tìm về đâu
những cái nhìn tuyệt vọng

trong những thổ lộ mê sảng

vẫn còn ngày mưa rơi
rơi như không thể nào ngưng nghỉ
ròng ròng chảy khỏi thân thể chúng ta
những ấm nóng
đóng tất cả những cánh cửa
cả cửa sổ nhìn ra khu vườn
chúng ta xây những bức tường
cách ly cuộc sống
tận hưởng đến giọt sau cùng của sự cô quạnh
món quà cuối cùng được trao tặng

No comments:

Post a Comment