Đêm vẫn không yên tĩnh như từ bao giờ
Không anh
Mưa vẫn rơi hiu hắt
Thành phố
Ngôi nhà
vẫn buồn như thuở vắng chân qua.
.
Em vẫn là người đàn bà cô đơn
ngửa cổ cười trên quạnh quẽ
tình yêu không phải trò đùa
vẫn trốn tìm trong trái tim mảnh vỡ
buộc lòng ta nhớ quên.
.
Vẫn nấc thang cuối cùng
Ta nhắm mắt đi qua
Nghe tiếng rơi hạnh phúc
ngọt một thời
đắng một thời
thênh thang không giữ nổi niềm vui.
Vẫn chập chững bước đầu tiên
một hành trình vòng quanh
chẳng bao giờ kết thúc
em cứ đi hoài
thấp thoáng sau anh…
No comments:
Post a Comment