Nhật ký trên biển


Những cái chai đã vỡ rồi
Cả những chậu thuỷ tinh cũng nát
Làm sao nhốt được cá vàng
Thôi !
Hãy trả chúng về với biển thật bình yên
Trả về nơi tiếng thì thầm lãng mạn
Cơn sóng tình ngút ngàn vô vạn
In dấu một tình yêu ...

Cá vàng đã đi rồi
Chỉ còn chút rong rêu
Hoà với thuỷ triều lúc lên lúc xuống
Tại sao phải là cá vàng trong chậu thuỷ tinh dễ vỡ ?
Chúng ta thuộc về biển
Chúng ta thuộc về đại dương ...

Đừng nhốt cá vàng trong chậu thuỷ tinh
Đừng bao giờ mong tìm thấy một cây xương rồng trong giông bão
Đừng nhốt tình yêu trong thầm lặng
Như thế là bắt sông phải ngừng trôi

Nhưng ,

Những cái chai đã vỡ rồi
Và cả chậu thuỷ tinh cũng nát
Không thể hàn gắn những vết nứt
Không thể bắt biển phải trả lời
Cá vàng ở chốn nao ?

Vậy hãy để cá vàng được tự do
Hãy thả chúng về với biển
Với trời cao , mây trắng và gió cát
Thả chúng về nơi mà chúng thuộc về

Khi cá vàng trở về với biển
Vẫy vùng trong làn nước tự do
Chúng không cần biết những âu lo
Những đau đớn của mảnh chai còn sót lại

Vì cá vàng phải thuộc về biển cả
Còn em ...thuộc về nỗi buồn anh !


Biển trong ta


Bao nhiêu nước biển mặn rồi

Lẽ gì nước mắt trong đời mặn hơn?



Lòng người - cái biển tí hon

Mà nghìn năm nữa vẫn còn sâu xa!

Có bờ để đánh thuyền ra

Không bờ, để tự bao la sóng dào…



Trong ta bờ bến thế nào

Mà con tim cứ thiết trao một người.

Mà bao nhiêu kiếp luân hồi

Mà thổn thức đến muôn đời vì nhau ?



Mà sung sướng mà khổ đau

Mà từng nhuộm trắng mái đầu đương xanh!

Mà lên thác mà xuống ghềnh

Mà rồi từng mảng lênh đênh giữa đời…


Biển ngoài kia đã lặng rồi

Biển trong ta vẫn chưa nguôi dạt dào.

Tự khúc

Bỏ lại những khát khao
Em lao mình phía ngày chông chênh nắng


Phía giấc mơ vắng lặng
Im ắng những nỗi buồn.


Run run úp mặt ngón tay suông
Lòng có tan thành biển?
Sao thét gào
Chìm lấp giữa bình yên.



Có những ngày
Quay quắt đợi mùa lên
Em vẫn cố để không nhìn hướng khác
Giấu giấc mơ để đôi chân khỏi lạc
Để đến cùng
Vẫn lối về phía anh.



Em chẳng thể, dù một chút mong manh
Quay lưng lại ngày đã xanh thăm thẳm
Chiếc neo - anh giữ em - con tàu đắm
Để hành trình sao cứ mãi chông chênh.



Em chẳng thể cầu xin anh lãng quên
Đừng níu giữ trái tim em đầy gió
Em biết chẳng thể nào anh từ bỏ
Em- thói quen, ký ức, cuộc đời.


Và đêm nay
…có một vì sao rơi
Em tiễn biệt những giấc mơ khắc khoải
Đi bên anh với bình yên trống trải
Giấu xót xa trên những phiến môi cười…


Hốt hoảng đến không ngờ...

Em chẳng còn cách nào

Để được gần anh hơn nữa

Nên em đứng mãi bên ô cửa sổ

Nghe chim họa mi ca một khúc ca buồn

Tuyệt vọng là mưa rơi mãi khôn nguôi

Dịu dàng như mắt anh khi nhìn em đắm đuối

Khi tay anh chạm em, mình chạm nhau có phải

Anh là tình yêu đích thực trong đời

Em chẳng còn cách nào, nếu mùa hạ cuốn trôi

Gió cuốn trôi anh, mây cuốn trôi anh, hết thảy…

Nhưng anh yêu nếu vô tình nhìn lại

Sẽ thấy em yêu anh hốt hoảng đến không ngờ…

11/5/2007

Thơ Lê Vĩnh Tài

Viết cho người

Ngày tháng đã chiêm bao chưa
Quay lưng còn chưa gì nữa
Dốc vẫn con dốc chưa dài
Đi về chưa trong cõi nhớ

Chưa đốt điếu thuốc đầu ngày
Khói vẫn chưa làn khói trắng
Lặng lẽ như mây bay chưa
Ta ngồi như chưa câm lặng

Tít tắp một nụ chưa cười
Xa thành xa chưa thăm thẳm
Nước mắt hòn đá lăn chưa
Đêm thành đêm chưa thức trắng

Đã xa thành chưa thăm thẳm
Người đã thành mù khơi chưa

Vẫn trở mình mỗi giấc mơ khuya

Trong giấc mơ có một nỗi buồn
Ta gọi tên em
Một âm thanh giản dị
Dịu dàng

Không mơ hồ như gió
Không vỡ nát như mây
Sự dịu dàng trong veo
Như rượu trắng

Mỗi khi nâng lên
Long lanh
Mỗi khi uống
Dịu ngọt
Và khi say
Em là ảo ảnh

Một ảo ảnh dịu dàng
Không bí mật
Vẫn trở mình mỗi giấc mơ khuya

Hay là ta không nhớ ?

Hạnh phúc không em
Dù chỉ một giờ
Mùa hạ ấy cơn mưa dài đuôi mắt
Giọt thuỷ tinh
Tiếng vỡ ly cô độc
Có một người chỉ nhớ một người thôi

Có một người náo động không nguôi
Cơn mưa ấy chạy như là đuổi bắt
Một người yêu như điên
Một người xa tắp
Người với người còn hơn cỏ với mưa

Đừng sa mạc làm gì
Đừng đổ trận nắng trưa
Cơn mưa của một người mong
Một người biết
Cơn mưa của mắt nhìn tha thiết
Đường ngược dốc cứ xa biền biệt
Như mặt trời
Như ký ức
Như xa…


Dù thế nào anh cứ đến gõ cửa đời em

Dù thế nào dù thế nào đi nữa
Con dốc xưa đá sỏi biết buồn
Cơn mơ đến vội vàng không kịp gõ
Bàn tay người nghe vắng xa hơn

Một người đến một người buồn không gõ
Chỉ lắng nghe tiếng vọng mơ hồ
Mơ hồ lắm hình như ai đã gõ
Bằng tiếng vang của chiếc nhẫn ngày mưa

Hay cánh cửa hình như không hề có
Chỉ giấc mơ ta khép mở giữa đời
Mệt mỏi lắm thì gõ vào mơ mộng
Chiêm bao về mở cửa mát mê tơi

--------------------------

From Nothing <--->. Thanks!

CÁT BỤI

Để mặc những dòng sông lắng cát
Nghìn triệu năm lớp lớp sóng dồi
Để mặc những núi non lởm chởm
Hóa hư không giữa mọi kiếp đời
Đi và đến
Ở mới là cùng tận !
Mây trắng chiều thu
Rong ruổi cõi nào ?
Xanh mãi thế quả vàng nơi cửa phật
Ta bon chen
Chẳng thể đem về.
Và người ạ
Yêu cũng thành cát bụi
Cõi hư vô
Bỗng hóa những cánh rừng
Để mặc những dòng sông đầy cát.
Nghìn triệu năm
Mây vẫn trắng như bông.

Thời Gian

Thời gian qua kẽ tay
Làm khô những chiếc lá

Kỷ niệm trong tôi
Rơi như tiếng sỏi trong lòng giếng cạn

Riêng những câu thơ
còn xanh

Riêng những bài hát
còn xanh

Và đôi mắt em
như hai giếng nước

SEN

Dáng em tươi
Như
Một đóa sen nằm
Đóa sen ngủ
Mắt sen
Không khép lại

Anh đi tìm
Một mùa sen thức dậy
Khi chạm vào sen
Ngọc đã thành hương

Em dịu dàng
Em bí ẩn cô đơn
Anh dữ dội
Anh hồn nhiên khao khát

Khi sen đã nở rồi
Mà anh chưa đến được
Thì sen vẫn ngoài đầm
Thao thức một mùi hương

Khi sen nở vào anh
Trong vắt một mùa sương
Anh mở hồn anh
Thấm từng giọt mật

Cánh sen nở rồi
Mật sen còn thức
Sen cho anh đôi cánh
Để bay.

Phố Mưa

Chiều nào anh cũng đợi
Em về ngang lối này
Cơn mưa ào ạt tới
Long lanh buồn trên tay

Anh ngồi thương mái tóc
Vòm trời nghiêng cánh dù
Phin cà phê nhỏ giọt
Đặc quánh niềm tương tư

Anh ngồi lo áo lụa
Gió ngừng trên đôi tà
Chiều sâu như mắt nhớ
Mưa dài như cách xa...

Anh cả tin mình quá
Khói vàng trên ngón gầy
Mưa rây mềm mặt lá
Nỗi mong chờ... ai hay

Chiều nào anh cũng đợi
Hôm nào anh cũng chờ
Lúc đi đầu đội nắng
Khi về tay dắt mưa.

Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến


Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến
Chỉ tiếc mùa thu vừa mới đi rồi
Còn sót lại trên bàn bông cúc tím
Bốn cành tàn, ba cánh sắp sửa rơi

Hò hẹn mãi cuối cùng em đã tới
Như cánh chim trong mắt của chân trời
Ta đã chán lời vu vơ, giả dối
Hót lên! dù đau xót một lần thôi.

Chần chừ mãi cuối cùng em cũng nói
Rằng bồ câu không chết trẻ bao giờ
Anh sợ hãi bây giờ anh mới nhớ
Em hay là cơn bão tự ngàn xa.

Quả tim anh như căn nhà bé nhỏ
Gió em vào - nếu chán - gió lại ra
Hò hẹn mãi cuối cùng em đứng đó
Dẫu mùa thu, hoa cúc cướp anh rồi...

BÀI HÁT MÙA THU QUÊN


Có một mảng mùa thu rơi xuống cỏ
Ôm guitar anh ngồi hát bên chiều
Bài hát ấy bây giờ em có nhớ
Hay quên rồi cái thuở chúng mình yêu ?

Thuở em giấu mùa thu sau bím tóc
Có tê mê hương thoáng giữa môi mình
Thuở biêng biếc vòm cao đầy chim hót
Có nghe chăng muôn lá đổ xung quanh

Thuở thơ viết cho em mùa thu đem giấu mặt
Anh như mây thất lạc cuống lên tìm
Đâu ai nghĩ mùa thu yêu kẻ khác
Trời trên đầu xanh lắm thủy tiên em

Biết không thể níu mùa thu ở lại
Bài hát xưa người đã vội quên rồi
Khi em đến tìm anh em có thấy
Một gã khờ ôm cỏ hát mồ côi

Nhưng anh chắc mùa thu không nói dối
Chiều công viên ngàn đợt lá rơi vàng
Em có đến tìm anh trong tiếc nuối
Để cùng ngồi chớp mảnh vỡ thời gian

Viết tặng những mùa xưa

Hãy chỉ dùm anh hoa sữa phố nào
Thơm váng vất, nhớ thương nhòe hết cả
Anh quay về hoài niệm giữa chiêm bao
Chợt hoảng hốt cây đến mùa trút lá
Hương hoa sữa phải một lần thơm quá
Bàn tay em ngây dại để anh cầm
Cái nóng ấm suốt mười năm mất ngủ
Sớm nay buồn nghe lạnh nhắc hồi âm.
Hãy chỉ dùm anh quán nhớ xa xăm
Cà phê đắng những vỉa hè Hà Nội
Lời nói yêu em môi thơm kẹo vừng
Hồi hộp trước khi mùa run rẩy đợị
Chẳng phải mùa đâu em đang run đấy
Phập phồng trăng sau nếp áo đang rằm
Chẳng phải lời đâu kẹo vừng thơm đấy
Chúng ta còn quá trẻ trước trăm năm.
Hãy giữ dùm anh phố cũ rêu phong
Mùa đang rắc những yếu mềm đa cảm
Anh đang khóc cho ngày xưa lãng mạn
Thời hai ta nông nổi đã qua rồị

Hãy Ngủ Đi

Khu vườn màu xanh

Như gió

Màu mùa hạ vẫn thường ngang đó

Buồn thiu


Bao giờ đến mùa đông

Cỏ và sương ban mai trong vắt

Hôn lần thứ nhất

Cỏ yêu

Lần thứ hai

Lần thứ ba anh ngỡ

Là anh


Cỏ vẫn xanh con gái

Cỏ dại

Và đau!


Bây giờ đang ở tận đâu

Những con dốc dắt ta lên ánh sáng

Đêm đang phai màu

Bình minh như hai kẻ yêu nhau

Ùa đến


Ừ quên

cỏ vẫn chưa tỉnh ngủ.


BÀI THƠ KHÁC



Tôi không định viết một bài thơ khác
Thì bỗng em... em đến quá bất ngờ
Em loá nắng giữa mưa
Em giăng mưa giữa nắng
Em dâng tràn cơn bão ngả nghiêng thơ.

Nào biết em ra đi tự bao giờ
Tự nơi nào em ra đi, ai biết
Cho tôi nghĩ đến một vòm trời biếc
Em cheo leo ở đó tháng năm dài
Có thể là trên mặt đất này thôi
Nơi cay đắng vẫn ngày ngày làm khách
Nơi hạnh phúc ít khi cùng dự tiệc
Nơi mái nhà không một bóng cây che
Em ra đi để mãi chẳng quay về
Trước cánh cửa nỗi buồn chính tay em bấm khoá...

Nào biết em ra đi mùa thu hay mùa hạ
Chỉ biết khi em đến một ngày xuân
Hoa nở bừng trời đất ngạc nhiên
Những ngọn gió nhập vào em vũ hội
Cỏ bên đường ngỡ ngàng thay áo mới
Đá vỡ tan thành ríu rít tiếng chim
Cho tôi đánh mất mình khi em đến
Để được nhận ra mình mới mẻ lúc yêu em.


GIẢ THUYẾT

Cứ yên lặng như bồ thóc
Cứ nhìn nhau như nước qua cầu
Như gió chiều cứ lướt qua nhau
Như ly cafe không đường
đắng nghét

Rồi một ngày
bồ thóc nảy mầm hoài niệm
một ngày nước xoáy chân cầu
một ngày gió nổi bão ngâu
một ngày
cafe trên môi ngọt lịm

Em có tin không?
điều anh nói sẽ làm em nhớ...

Cái giả thuyết có thể và không thể
Cứ đan xen
trong nếp nghĩ cuộc tình
Em như thế
và em không như thế
Nhưng cuối cùng
Em vẫn thuộc về anh.

ĐÊM DÀI NHƯ PHỐ

Bên này đồi
Bên này núi
Anh chìm vào thung lũng đón ngày lên
Hoang hoác gió
Ngoằn ngoèo phố nhỏ
Em dài thênh thang, dài mãi tận cuối trời...
Này em, sao cứ dài thăm thẳm thế?
Này tôi, sao cứ muốn tắt đi giọt nắng đầu tiên?
Giọt dài,
Giọt vắn.
Giọt hoang hoải,
Giọt liêu xiêu.
Giọt thương...
Giọt yêu...
Dài tay tôi níu đêm trở lại
Đêm cạn rồi
Ngày vẫn chưa biết bắt đầu từ đâu...

Mãi mãi chiều tháng sáu

Có thể thời gian sẽ đi qua.
Ta vẫn giữ những trái non hàng sấu.
Ta vẫn giữ mùi hương trong vạt áo ngây thơ.
Tiếng ve sầu
Dội mỗi trưa nắng hạ
Cơn giông bay đầy lá
Em từ trong anh
Bay nhảy hồn nhiên
Em từ trong anh
Thắp lên ngọn lửa.
Tháng Sáu
Cọng rơm vàng ngoại ô cám dỗ
Bờ sông Hồng ta ngóng gió chiều lên.
Tháng Sáu
Anh đợi đàn cò bay chiều trú ngụ
Anh đợi sấu non chín trên cành trước cửa.
Thời gian
Rồi lại thời gian.
Bàn chân em không nghỉ
Mãi bên anh
Chiều tháng Sáu ngày hè.

Một chiều ngược gió

Em ngược đường, ngược nắng để yêu anh
Ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi
Ngược lòng mình tìm về nông nổi
Lãng du đi vô định cánh chim trời

Em ngược thời gian, em ngược không gian
Ngược đời thường bon chen tìm về mê đắm
Ngược trái tim tự bao giờ chai lặng
Em đánh thức nỗi buồn, em gợi khát khao xanh

Mang bao điều em muốn nói cùng anh
Chợt sững lại trước cây mùa trút lá
Trái đất sẽ thế nào khi mầu xanh không còn
Và sẽ thế nào khi trong anh không em?

Em trở về im lặng của đêm
Chẳng còn nữa người đông và bụi đỏ
Phố bỗng buồn tênh, bờ vai hút gió
Riêng chiều này - em biết, một mình em...

TÔI SẼ BỎ ĐI RẤT XA

Tôi sẽ bỏ đi rất xa thành phố
Có những bờ hè
Và những người gặp nhau một buổi sáng thứ hai
Không cười với nhau một lần
Không nói với nhau lấy một câu
Người con gái áo tím trả lời: không có thì giờ!

Phải người con gái đã trả lời: không có thì giờ!

Và tôi không dám góp ý kiến
Vào chuyện người ta
Nhưng lòng tôi thầm hỏi
Như một người bơ vơ
Hỏi một người bơ vơ:
Có những người yêu nhau không có thì giờ
Chim lấy đâu mà về tổ
Tôi lấy đâu mà làm thơ
Em lấy đâu mà đọc những bài thơ sắp viết?...

Phải, tôi sẽ bỏ đi rất xa thành phố
Nếu chúng mình không có thì giờ
(Dù trong một buổi sáng thứ hai ...)
Để nói với nhau một lời
Để cười với nhau một phút
Mà chỉ nhìn nhau xa cách như hành tinh
Để những bàn tay lạnh tê bên hè phố

Tôi sẽ bỏ đi , bỏ đi rất xa
Đến một ngôi nhà mở toang hết cửa
Hay kéo dài thời gian
Bắt chủ nhật làm thứ tám
Thứ hai thành chủ nhật
Và dứt bỏ những ngày dĩ vãng thứ hai

Paris có gì lạ không em ?



Paris có gì lạ không em?
Mai anh về em có còn ngoan
Mùa xuân hoa lá vương đầy ngõ
Em có tìm anh trong cánh chim
Paris có gì lạ không em?
Mai anh về giữa bến sông Seine
Anh về giữa một giòng sông trắng
Là áo sương mù hay áo em ?

Em có đứng ở bên bờ sông ?
Làm ơn che khuất nửa vừng trăng
Anh về có nương theo giòng nước
Anh sẽ tìm em trong bóng trăng

Anh sẽ thở trong hơi sương khuya
Mỗi lần tan một chút sương sa
Bao giờ sáng một trời sao sáng
Là mắt em nhìn trong gió đưa ...

Anh sẽ cầm lấy đôi bàn tay
Tóc em anh sẽ gọi là mây
Ngày sau hai đứa mình xa cách
Anh vẫn được nhìn mây trắng bay

Anh sẽ chép thơ trên thời gian
Lời thơ toàn những chuyện hờn ghen
Vì em hay một vừng trăng sáng
Đã đắm trong lòng cặp mắt em ?

Anh sẽ đàn những phím tơ trùng
Anh đàn mà chả có thanh âm
Chỉ nghe gió thoảng niềm thương nhớ
Để lúc xa vời đỡ nhớ nhung

Paris có gì lạ không em ?
Mai anh về mắt vẫn lánh đen
Vẫn hỏi lòng mình là hương cốm
Chả biết tay ai làm lá sen ?...

Đợi


Vì sao em lại đợi anh
Như người yêu đợi một người yêu
Như trời xanh mơ một cánh diều
Như người bộ hành mơ về dòng suối mát

Thành phố lên đèn và hàng cây đẫm ướt
Một đêm hè mỏi mệt
Sao em ngồi một mình
Thương con tàu sắp sửa rời ga

Không nghĩ về anh như một mái nhà
Chở che cho em những ngày mưa nắng
Không nghĩ về anh như một bến bờ yên lặng
Em con đò sẽ bớt cô dơn

Chỉ đợi anh và không nghĩ gì hơn
Em đâu cần anh tới
Em đâu cần anh nói
Và đâu cần anh biết nỗi đợi này

Sao em còn ngồi mãi đây
Dằng dặc trên đầu một nỗi niềm chưa tỏ
Trăng mười lăm mà lòng em vẫn khuyết
Mà ngổn ngang một dải Ngân hà

Anh quá gần anh quá xa
Chỉ ý nghĩ mang hình đôi cánh
Em bề bộn trong ngàn lời câm lặng
Tháng ngày đi như một tiếng thở dài

Như một chiều đè nặng đôi vai
Lẽ nào em lại nhớ anh nhiều đến thế?
Đôi mắt ấy đừng về trong nỗi buồn sắp vỡ
Cho lòng em bớt chút đa đoan.



Bây Giờ Mùa Thu

Gió tháng tám vu vơ rồi sẽ thổi về
Cánh bãi sẽ ngô mềm vai áo
Lá sẽ mượt sau những ngày giông bão
Nhịp tim mình rồi mạch lạc như xưa…

Sẽ đến ngày tóc mình ngả vào thu
Hoa bèo tím chẳng mong manh như trước
Chim nhạn sẽ bay về thưa thớt
Cay đắng phai dần thành những bâng khuâng

Cây phượng dãi dầu lại trổ lộc vào xuân
Búp xanh nõn nhắc hồi làm mầm biếc
Thời nông nổi sẽ qua, dẫu có những nuối tiếc
Dễ gì quên như mọi chuyện cũ càng.

Giá được nguôi quên sau bao nỗi giận hờn
Thì đêm sẽ chẳng kéo dài đến thế
Sợi tóc mềm kéo qua thời trẻ
Sẽ phai màu sau mưa nắng, đấy em.

Bây giờ đã vào thu, nhịp tim đập bình yên
Anh lại nhớ mùa hè nông nổi ấy
Hoa bèo tím mỏng manh lắm đấy
Nhưng điều này chẳng nói với hai ta…

Viết trong đêm mưa

Đổ xuống hiên nhà bao nhiêu lá mùa thu
Đêm nghe gió thổi về nước mắt
Em cứ ngỡ ông trời vô tư nhất
Vậy mà mưa ủ dột bao ngày
Em thắp nến ngồi một mình nơi đây
Ngọn lửa mong manh
Có chút gì rơi trên thành phố nhỏ
Mà trong em buồn cứ rủ nhau về
Con tàu ngoài kia đi trong cơn mê
Quên đóng cửa những ô đầy ánh sáng
Trong giông bão mơ ngày có nắng
Nơi sân ga người ấy đứng đợi mình
Trên bàn em cây nến đợi bình minh
Trang giấy trắng đợi dòng chia sẻ
Em nghe thấy một loài hoa nhỏ bé
Gửi hương vào phòng em trú mưa
Có bước chân gõ nhịp đêm khuya
Gần gũi lắm rồi bất ngờ xa lắm

Em ra cửa gặp lại hình bóng cũ
Nhưng mà mưa đã xoá dấu chân rồi

Trôi

Tôi thả con thuyền giấy
con thuyền giấy trôi.

Tôi thả một bông hoa
bông hoa trôi.

Tôi thả một chiếc lá
chiếc lá trôi.

Tôi giữ chặt em
em vẫn trôi...

Bóng chữ

Chia xa rồi anh mới thấy em
Như một thời thơ thiếu nhỏ
Em về trắng đầy cong khung nhớ
Mưa mấy mùa mây mấy độ thu

Vườn thức một mùi hoa đi vắng
Em vẫn đây mà em ở đâu
Chiều Âu Lâu bóng chữ động chân cầu.


NGÀY BÃO

Có một hành tinh tên "nước mắt"
Ta chênh vênh bờ vực kiếp người
Khi số phận cân bằng quả đất
Nghiêng bên nào cũng thấy đơn côi

LỜI CUỐI


Sấm tàn mưa ướt sũng cánh nhài khuya
Đêm nay trời giông bão
Em nghe ngoài ô cửa
Một tình yêu vừa trượt ngã rồi

Chẳng thể gói tình yêu bằng chiếc áo tơi
Bong bóng hoá con thuyền không bến đợi
Thở phập phồng ngực đêm đang hờn dỗi
Khóc một mình mưa ơi

Ví dụ bây giờ nơi ấy xa xôi
Anh choàng chiếc áo tơi về lối cũ
Con dế bất thường nơi ngực em đã ngủ
Không tiếng gáy nào rền rĩ trong sương

Ký ức em nhoè ướt một con đường
Mưa đổ nước những ổ gà óc ách
Bước thấp bờ cao
Thể nào yên ả được
Trượt ngã tình yêu ,
em cài then cửa trước
Đêm nay mưa gió đầy trời
Anh chẳng bao giờ khoác áo tơi
Về kịp nữa

Và mùa thu sang tàn đêm thức đợi
Mắt em giông gió một đời

NGƯỢC MƯA

Ta băng mình lao vỡ tường mưa

Mưa quất vào mặt như những nhát roi

Đau nhói

Phố dường đã quen với những kẻ dại khờ nông nổi

An nhiên nhếch môi cười

Mưa ghim buốt vai

Xoá một bóng hình trong mắt người cay buốt

Mưa gào buốt tai

Xoá hết lời nói cố khỏa lấp cho những điều rất thật



Ngược mưa

Bỗng thấy thương mình

Kẻ dại khờ háo hức lao đi giữa tầm tã, mông mênh

Để nghe lại những điều đã cũ



Nói Với... Một Mình


Người-bây-giờ là Ta-hồi-ấy
lúc cỏ hoa may
làm líu ríu những anh chàng
đêm về cắn cỏ xốn xang
mơ một chút
môi thơm
mắt ước...
Ta-hồi-ấy - Người nào biết được
Người-bây-giờ
là ta nhớ mông mênh...
Thời cỏ may
thôi,
tưởng đã nguôi quên.
Giờ ngược gió - vô tình - Người vướng lại
một buổi
chớm mưa
Rồi
qua mãi?



HOA BẤT TỬ


Có một ngày người sẽ bỏ ta đi
May mắn quá câu thơ còn sót lại
Biển bơ vơ lạc lối buồm về

Rồi câu thơ nguội lạnh bỏ ta đi
Vớt vát mãi chỉ nỗi buồn ở lại
Núi cô đơn sám hối trăng thề

Và cuối cùng buồn cũng bỏ ta đi
Hoe hoét nắng...
Hoa hoang...
Chiều cỏ dại,
Thơm như không hay biết điều gì

Hình như gió ngược tìm năm tháng ấy
Hát dông dài
Hoa bất tử ơi...

Không đề

Anh hãy trở về trong giấc mơ em
Dẫu trong mơ anh không còn như ảnh
Anh một thuở như cuộc đời, như chim, như nắng
Như tuổi thanh xuân, như hạnh phúc vô bờ

Anh bây giờ đã ở rất xa
Khoảng cách bao la xóa nhòa hình dáng
Chỉ còn lại trong tim nắm tro tàn ảm đạm
Chẳng thể nào cháy lửa nữa đâu anh

Chỉ mình em có lỗi chỉ mình em
Vì đã vội lìa xa anh quá sớm
Vì vẫn sống trái tim đầy kiêu hãnh
Ôi lòng khát thèm chẳng thể nào nguôi

Anh hãy trở về trong giấc mơ em
Dẫu trong mơ anh không còn như ảnh
Anh một thuở như cuộc đời, như chim, như nắng
Như tuổi thanh xuân, như hạnh phúc vô bờ

Cá Tính



Em trầm mình trong bão giông
Cơn bão thổi vào em sự mạnh mẽ và quyết đoán
Ồn ào trước nỗi đau
trầm tư khi vui

Em - người con gái bạo liệt
Ngay cả những điều lớn lao hay vặt vãnh
em tự mình lo toan
Em đơn phương yêu, đơn phương nhớ, đơn phương gánh trên vai đau khổ
khi anh nhìn từ xa.
Có những đêm trong căn nhà trống trải
Em thèm sự dịu dàng
thèm được bé nhỏ
trong vòng tay anh
Sao anh vẫn đứng nhìn từ xa
khi cơn bão em mở cửa...

Ra khỏi quán cafe



1. Em thử hình dung
Một ngày trái đất thiếu cafe
Đường phố Pari sẽ biến thành đường rừng
Và sông Sein không chảy nổi
Và Luân Đôn sương mù sẽ ngưng
Và chiến tranh sẽ nổ tung nước Mỹ
Và vô cùng phi lý
Nếu không còn café

2.Café và tình yêu
Cái thời đã qua anh còn ngoái lại
Mười sáu tuổi đầu
Anh biết cầm điếu thuốc
Tập triết lí, tập làm người, tập uống café, và tập nhảy
Tập điên cuồng, tập si mê và tập chết
Hỡi ly café
Đã kéo mấy thế hệ vào trong quán
Bỏ mặc cha ông, dân tộc ở ngoại ô, ở rừng, ở Trường Sơn kháng chiến !!!
Những quán café
Lụt lội trong ánh nhạc đèn màu
Hơn mười sáu tuổi đầu
Anh biết cầm điếu thuốc Salem

3.Bây giờ
Cố nhiên là anh vẫn yêu café
Không phải bằng tình yêu điên cuồng thuở trước
Xin anh nhớ cho rằng
Cha ông ta không có café buổi sáng
Vẫn có những Chi Lăng, Bạch Đằng, Đống Đa
Chẳng lẽ vua Quang Trung trước giờ xuất binh ra trận
Cứ phải dùng ly café đen???

4.Xin anh hãy bình yên
Bởi thế giới vẫn còn nguyên đấy
Và những Pari, Luân Đôn, Oa-Sinh-Tơn vẫn vậy
Những quán café mở cửa suốt ngày
Trên những con đường Sài Gòn hôm nay
Nơi ngày xưa anh từng hoang dại
Người ta làm lại cuộc đời này
Làm lại những ly café
Để không còn những khuôn mặt trẻ trai ngồi chán ngán

5.Anh lại dẫn em vào quán café
Với bụi trên đầu, với áo quần say mùi lúa khoai
Anh mang cả khoảng trời Thái Mỹ
Với nơi mình ngồi xưa
Những người hay triết lí
Đã biết cầm cuốc cầm cày
Những người du ngoạn trên mây
Đã lần đầu xuống đất
Người ta bắt dầu chân thật với chính mình
Và lần đầu chân thật với café
Ở giữa tỉnh và mê
Chúng ta nhận chân cuộc sống
Rằng sẽ không còn những người suốt đời ăn gạo
Mà không hề biết lúa là gì
Rằng sẽ không còn những người suốt đời si café
Mà không biết thân café là thân leo hay thân gỗ
Ra khỏi quán café gặp mùa xuân bỡ ngỡ
Như lần đầu biết tới mùa xuân
Như là ly café thứ nhất
Ta nắm tay nhau bằng bàn tay thành thật
Chai sạn rồi mới hiểu bàn tay
Mới hiểu vị ngon ly café sau ngày vất vả
Ta dắt tay nhau vào cuộc đời mới lạ
Khi chúng mình ra khỏi quán café


Tâm tình với Olga Bergon


Và thế là họ xa nhau
Chỉ còn dòng Nêva cuồn cuộn chảy
Ngôi sao chiều bùng cháy
Tiếng chim kêu lạc lõng cuối trời xa...
Năm tháng trôi qua, năm tháng cứ trôi qua
Cô gái hiểu người yêu mình có lý
Khi bụi thời gian nhuộm những sợi tóc đẹp trên mái tóc óng ả
Khi ngọt ngào nhiều, cay đắng cũng nhiều hơn
Nàng nghĩ gì Onga Becgon ?
Câu thơ viết như một lời thú tội
Ôi cái tuổi ngây thơ chẳng bao giờ có lỗi
Khi nhắp vị ngọt ngào cay đắng của Tình yêu
Vẫn những bờ đá hoa cương, vẫn những buổi chiều
Và lớp trẻ lớn dần theo năm tháng
Sẽ hợp tan bao mối tình trong trắng
Sao vô tình chảy mãi hỡi Nêva ?
Đôi lứa nào sẽ vui trong hạnh phúc ngôi nhà
Và ai sẽ suốt đời phải mang câu hát tiếc một thời thiếu nữ
Ai nhớ hoài vì thuở xưa sẽ khóc than một thời trai trẻ
Năm tháng dẫu qua rồi, cái vết thương lòng vẫn chảy máu dọc thời gian
Nàng nghĩ gì hỡi Onga Becgon
Khi trở lại dòng sông Nêva vẫn sóng chiều dào dạt
Khi trở lại nơi ngày xưa câu hát giữa chừng lịm giữa làn môi
Chuyện cũ đã qua rồi
Nhưng xa đến vô cùng là người yêu thuở ấy
Sẽ lạnh lẽo giá băng hay âm thầm lửa cháy
Bởi câu hát khác xưa rồi, tiếng khóc cũng khác xưa
Chỉ còn những chiều sóng nước Nêva
Và lời nhắn nhủ dặn về tuổi trẻ
Hãy rộng lượng, hãy là người tha thứ
Sẽ chẳng phải đau lòng khi trở về kỷ niệm đầu tiên.



Có một ngày ...

Có một ngày em không yêu anh
Em đi thật xa
Và mặc chiếc áo
Anh chưa từng thấy bao giờ

Em sẽ có cái cười
Bằng ánh sáng của cái hôn khác
Có nỗi buồn
Bằng màu mưa khác
Những buồn vui anh không có được bao giờ ...

Có một ngày
Em tràn đầy hạnh phúc
Ngày em không yêu anh
Ngày em rời mái nhà xưa cũ ấy
Và chiếc áo sờn vai ấy
Anh từng hôn lên nỗi khó nhọc hàng ngày
Em xóa mình đi
Bằng chiếc khăn màu thơm mát
Cái ngày đó
Anh sẽ bắt đầu

Với anh
Bằng bước chân ngày đón em
Anh một chàng trai
Với màu tóc khác

Riêng năm tháng cuộc đời
Thì vẫn như xưa ...

EM MUỐN GIĂNG TAY GIỮA TRỜI MÀ HÉT


Ta sống và yêu trong những lời nguyền rủa
Bốn con mắt gian dối với đời
nhưng thật thà yêu nhau đến chết
Bốn con mắt thờ ơ lãnh đạm
Giữa vòng rào trói buộc
Vịn vào nhau để sống
Tìm một nguồn hạnh phúc mong manh
Anh yêu,
Giữa khúc quanh đời ta mới nhìn thấy rõ nhau
Xin anh đừng nhụt chí
Vòng rào đời những muốn dìm chết đôi ta
Nhưng anh đừng thất vọng
Hãy yêu em như đã từng yêu
Đừng để em lẻ loi cô độc
Em biết sẽ về đâu với vô vàn ao ước
với vô vàn thèm muốn
Lăn trong tay nhau
Em biết sẽ về đâu
Nhớ anh bồn chồn
thiết tha cay đắng
Em muốn giăng tay giữa trời mà hét
Yêu anh
Đại lộ hay khúc quanh
nào có nghĩa gì
Bốn con mắt vẫn âu yếm nhìn nhau
Ta cứ yêu.

Có một nửa mặt trăng trong mặt trời



Đỏ như thế
nồng nàn như thế
một ngày mặt trời rụng xuống tim tôi

Cháy bỏng những khát khao lặng im
tôi tìm thấy tôi một nửa
yêu tôi như chưa bao giờ

Bạc như thế
lạnh lùng như thế
một ngày mặt trời một nửa chìm sâu

Tôi dâng tặng linh hồn tôi
nửa khát khao còn lại
và nửa trăng mệt mỏi cúi đầu ...

HÀ NỘI PHỐ

1.
Em ơi ! Hà Nội - phố !
Ta còn em mùi hoàng lan
Còn em hoa sữa.
Tiếng giày gọi đường khuya
Thang gác cọt kẹt thời gian
Thân gỗ ...
Ta còn em màu xanh thật đêm
Ngôi sao lẻ
Xào xạc chùm cây gió
Chiếc lá lạc vào căn xép nhỏ
Lá thư quên địa chỉ.
Quay về ...

2.
Ta còn em một gốc cây,
Một cột đèn
Ai đó chờ ai ?
Tóc cắt ngang xõa xõa bờ vai…
Ta còn em một ngã ba vội vã,
Chiếc khăn quàng tím đỏ thoáng qua,
Khuôn mặt chưa quen
Bỗng xôn xao nỗi khổ…
Mỗi góc phố một trang tình sử…

3.
Ta còn em con đường vắng
Rì rào cơn mưa nhỏ.
Trên vòm cao
Đổ xuống chuông hồi.
Nhà thờ Cửa Bắc
Tan chiều lễ
Kinh cầu còn mãi ngân nga…

4.
Ta còn em đôi mắt buồn
Dõi cánh chim xa.
Tháng năm dừng lại
Một ngôi nhà.
Gã Trương Chi ôm ghita
Từng đêm
Hóa đá…

Ta còn em chuyến tàu đêm
Về muộn
Qua cầu
Một người nào lạc giữa sân ga...

5.
Em ơi ! Hà Nội – phố !
Ta còn em những hố sâu
Trước cửa
Cơn mưa đầy
Chiếc thuyền giấy lang thang
Không bến đỗ...
Ta còn em quả bóng lăn
Một mình trên sân cỏ.
Thằng bé thẫn thờ.
Tuổi thơ qua cuộc chơi,
Vội vã...
Ta còn em cánh cửa sắt
Lâu ngày không mở.
Nhà ai ?
Qua đó bâng khuâng,
Nhớ tuổi học trò...

6.
Ta còn em giàn thiên lý,
Năm xưa
Thơm mùi hò hẹn
Cuộc tình đầu ngọt lịm.
Những nụ hôn xanh ngắt trên cành...
Ta còn em chuỗi cười vừa dứt.
Nắng chiều vàng ngọn cỏ
Vườn hoang
Ngày cũ vui tàn theo mùa hạ...
Ta còn em tiếng ghita
Bập bùng tự sự
Đêm kinh kỳ một thuở
Xanh lơ...

7.
Ta còn em chiếc đồng hồ quả lắc
Già nua,
Đếm thời gian
Theo nhịp đong đưa
Trước ngõ phố
Sót cây hoa gạo.
Buổi chợ chiều họp giữa kinh đô...

8.
Ta còn em những ngọn đèn mờ.
Trên nóc phố,
Mùa trăng không tỏ.
Tiếng rao đêm
Lạc giọng
Thờ ơ...
Ta còn em bảy nốt cù cưa,
Lão Mozart hàng xóm
Từng đêm quên ngủ.
Cô gái mặc áo đỏ venise
Tiếng dương cầm trong căn nhà đổ
Những mảnh vỡ trên thềm –
Beethoven và Sonate Ánh Trăng –
Nốt nhạc thiên tài bay lả tả.
Một kiếp người,
Một phím đàn long…

9.
Ta còn em khuya phố,
Mênh mông,
Vùng sáng nhỏ.
Bà quán ê a chuyện nàng Kiều.
Rượu làng Vân lung linh men ngọt.
Mắt cô nàng lúng liếng,
Đong đưa,
Những chàng trai say suốt cả mùa…

10.
Ta còn em tiếng hàng ngày
Vang âm đường phố.
Tia hồ quang chớp xanh.
Toa xe điện cuối ngày,
Người soát vé
Áo bành tô cũ nát…
Lanh canh ! Lanh canh !
Tiếng chuông reo hay lời kêu khổ ?
Bó gạo, mớ rau
Mẹ về buổi chợ
Lanh canh ! Lanh canh !
Lá bánh, củ khoai.
Đàn con trên bến đợi
Cuối ngày…

11.
Em ơi ! Hà Nội – phố
Ta còn em con đê lộng gió.
Dòng sông chảy mang theo hình phố.
Cô gái dựa lưng bên gốc me già,
Ngọn đèn đường lặng thinh
Soi bờ đá…
Ta còn em một con tàu
Giã biệt bến sông.
Mảnh trăng vỡ
Tiễn người bỏ xứ.
Dãy phố buồn..
Nghìn năm mắt nhớ...

12.
Ta còn em ráng đỏ chiều hôm,
Dôi chim khuyên gọi nhau trong bụi cỏ.
Đôi guốc bỏ quên bên ghế đá.
Gã đầu trần đi ngược trời mưa...
Ta còn em con đường tên cũ
Cổ Ngư,
Cành phượng vĩ là đà.
Chiều phai nắng,
Bông hoa muộn in hình ngọn lửa...
Ta còn em chiếc lá rụng
Khởi đầu nguồn gió.
Lao xao con sóng biếc
Gió Tây Hồ.
Hoàng hôn xa đến tự bao giờ ?
Những bước chân tìm nhau vội vội.
Cuộc tình hờ bỗng chốc nghiêm trang...

13.
Ta còn em ngọn gió Nghi Tàm
Thoáng mùi sen nở muộn
Gió Nhật Tân
Gợi
Mùa hoa năm ấy
Cánh đào phai…

14.
Ta còn em cơn mưa rào
Đi nhanh qua phố.
Chiếc lá bàng đầu tiên nhuộm đỏ.
Cô gái băng qua đường
Chợt hồng đôi má.
Một chút xanh hơn,
Trời Hà Nội hôm qua...
Ta còn em cô hàng hoa
Gánh mùa thu qua cổng chợ.
Những chùm hoa tím
Ngát mùa thu...

15.
Em ơi ! Hà Nội – phố
Ta còn em một Hàng Đào,
Không bán đào.
Một Hàng Bạc,
Không còn thợ bạc.
Đường Trường Thi
Không chõng, không lều
Không ông nghè bái tổ vinh quy...
Ta còn em tiếng gọi trong đêm,
Người đi xa trở về.
Căn nhà không biển số.
Ngày đi mỏi mòn nỗi nhớ.
Ngày về phố cũ quên tên...

16.
Ta còn em chiếc xe hoa
Qua hàng liễu rũ,
Điệp vàng rực rỡ.
Cánh tay trần trên gác cao khép cửa.
Những gót son dập dìu đại lộ.
Bờ môi ai đậm đỏ bích đào...
Ta còn em tà áo nhung huyết dụ.
Đất nghìn năm còn mãi dáng kiêu sa,
Phường cũ lưu danh người đẹp lụa.
Ngõ phố nào in dấu hài hoa... ?

17.
Ta còn em đường lượn mái cong
Ngôi chùa cổ.
Năm tháng buồn xô lệch ngói âm dương.
Ai đó ngồi bên gốc đại,
Chợt quên ai kia bên đường đứng đợi.
Cuộc đời, có lẽ nào,
Là một thoáng
Bâng quơ...
Ta còn em những cuộc tình
Như một bài thơ.
Những nỗi đau gặm mòn phận số.
Nhật ký sang trang
Ghi thêm nỗi khổ...

18.
Ta còn em đống kim ngân
Đổ đầy Hàng Mã.
Ngựa, xe, võng, lọng,
Những hình nhân nuối tiếc vàng son.
Khi phố phường là miền loạn gió
Làm sao tìm được mớ tro than... ?

19.
Ta còn em nóc phố lô xô,
Màu ngói cũ
Ngôi nhà còn tiếng khóc oa oa.
Con đường đá lát bao niên kỷ ?
Qua sông nhớ mẹ tuổi già...

20.
Em ơi ! Hà Nội – phố
Ta còn em mảnh đại bác
Ghim trên thành cũ.
Một thời thịnh,
Một thời suy,
Hưng vong lẽ thường.
Người qua đó,
Hững hờ bài học sử..
Ta còn em dãy bia đá
Nhân hình hội tụ.
Rêu phong gìn giữ nét tài hoa.
Ly rượu đầy xin rót cúng cha.
Nghìn lạy cúi đầu thương đất tổ.
Bến nước nào đã neo thuyền ngự ?
Đám mây ào in bóng rồng bay ?...

21.
Ta còn em tháng chạp,
Những hàng cây óng ả sợi hồng
Tháng chạp
Trên giường trải chiếu hoa
Tháng chạp,
Mùi hương dài theo phố.
Một tháng chạp
Mẹ
Nửa đêm thức
Hóa vàng…

22.
Em ơi ! Hà Nội – phố
Ta còn em năm cửa ô –
Năm cửa gió
Cơn bão thường niên qua đó –
Ba mươi sáu phố,
Bao nhiêu mảnh vỡ ?
Ta còn em một màu xanh thời gian.
Một màu xám hư vô,
Chợt nhòe,
Chợt hiện.
Chợt lung linh ngọn nến,
Chợt mong manh một dáng,
Một hình,
Nhợt nhạt vàng son,
Đậm đầy cay đắng…

23.
Ta còn em những ngõ cụt bất ngờ,
Ô cửa ngẩn ngơ
Ngôi nhà không người ở
Khung trời của nỗi buồn
Vô cớ…
Người nghệ sĩ lang thang
Hoài,
Trên phố.
Bống thấy mình không nhớ nổi con đường.
Tha hương ngay trước cổng nhà mẹ cha…

24.
Ta còn em những giọt sương,
Nhòe nhòe bóng điện.
Mặt nước Hồ Gươm,
Một đêm trở lạnh.
Tháp Rùa ngả bóng lung linh.
Cánh nhạn chao nghiêng chiều cuối
Người ra đi mang theo buốt giá,
Áo choàng không ấm thân gầy,
Cầm bằng như cánh chim bay…

25.
Em ơi ! Hà Nội – phố !
Ta còn em cây bàng
Mồ côi mùa đông.
Ta còn em nóc phố
Mồ côi mùa đông.
Ta còn em mảnh trăng
Mồ côi mùa đông…

Phan Vũ

12/1972



Năm lời của bài hát

1.
Trong ánh chớp cuối cùng của phận số
em đã kịp nhìn thấy anh.

Trong vòng quay không ngừng của phận số
em đã dừng lại đúng nơi anh
ôi thời khắc huy hoàng

Em lặng lẽ nói cười
lặng lẽ nát tan
em thành lá, thành sương, thành lửa
Em lặng lẽ kêu gọi
Lặng lẽ cầu xin
lặng lẽ chờ mong
lặng lẽ vỡ òa thành lệ

Ôi thời khắc huy hoàng

2.
Em đã mơ thấy anh trong đêm
cho tới buổi mai

Rồi em mơ thấy anh khi em thổi cơm
khi em giặt giũ

Em mơ thấy anh ngoài phố đông
qua những tán cây quen
qua những gương mặt người xa lạ

Em mơ thấy anh khi em đọc sách
khi em cười vui
khi em hỏi ai đó một điều gì
khi trả lời ai đó một điều gì
khi em nói không,
khi em nói có

Em chẳng kể cùng ai giấc mơ của mình
bởi có ai mà hiểu thấu, ngoài anh
người cũng hòa nhập với cuộc đời này bằng một giấc mơ

3.
Em là con chim khuyên
nép mình trên cỏ rối
mà tiếng hót đã ở lại trong bài ca của anh

Em là que diêm
nằm lặng
trong chiếc gạt tàn bằng sứ
mà ngọn lửa đã cháy sáng nơi đầu ngón tay anh

Em là con thuyền
úp mặt dưới rặng thông
mà biển
đã cùng anh xa vợi

Luôn luôn bị ném trả lại
luôn luôn
em mơ thấy
Ngọn lửa
Tiếng hót
và Biển

4.
Anh chan hòa trong tóc em
trong mắt em
trên vai em
trên đầu những ngón tay em

Anh chan hòa trong nổi nhớ biển của em
trong giấc mơ một triền đồi vàng thắm hoa quỳ

Anh chan hòa
trong giọt nước mắt im lìm
trong lời em không nói

Anh chan hòa
trong nắng gió ngoài kia
trong cỏ cây
trong cơn mưa chiều muộn

5.
Một ngôi sao đã mọc bên trời
như giọt lệ
nơi đáy mắt giờ chia biệt

Em ngoảnh nhìn khu vườn
nhìn vệt nắng lưu dấu trên tàn cây
tựa hồ ngấn nước
một ngày nào
tràn qua phố phường
tràn qua bờ bãi
niềm hân hoan vàng thắm

Em ngoảnh nhìn
mặt biển đêm
những ngọn sóng dâng tràn như lửa
rồi dần tan
dần tan trên mặt cát
giấu mình trong giấc bình yên

Em ngoảnh nhìn lại con đường
ôi đã bao niềm vui
đã bao phiền muộn
đâu rồi mảnh trăng non trong vạt cỏ
đâu rồi bước chân qua lối hẹp

Em ngoảnh nhìn
Khuôn mặt em
trong tấm gương soi
như bức ảnh
của ngày thương mến cũ

Một ngày tháng sáu

Trái tim tôi là con ngựa bất kham
Sải vó dài trên đồng cỏ.
Gió ngùn ngụt gió.
Tôi, người xà ích yếu hèn không đủ sức
ghìm cương...

Lao về đâu những vô vọng nẻo đường.
Dẫu có buông mình vào bão táp.
Dẫu có nhận về mình phần buốt nhói
ngả nghiêng.
Tiếng róc rách dịu êm của dòng suối kia
Vẫn chỉ là hoang tưởng.
Trong bình yên không sống được bình yên.

Trái tim tôi, chú ngựa hoang bướng bỉnh
ưu phiền.
Lang thang hoài trong ngổn ngang trí nhớ.
Nắng... mưa... ngờ ngợ.
Tôi, người xà ích yếu hèn không giấc ngủ
Co ro buồn
Buông thõng dây cương...

Khúc Mưa


Tháng sáu
Mưa
Giá trời đừng mưa
anh đừng nhớ
Trời không mưa và anh không nhớ
anh còn biết làm gì?...
Em như hạt mưa trên phố xưa
Nuôi kỷ niệm bám hoài trí nhớ
Kỷ niệm như rêu...
Giẫm vào anh trượt ngã
tình xưa xa lắm rồi...
Giá trời đừng mưa
anh chẳng cần xuống phố
Hoa cúc vàng nhà ai
thả từng chùm
Hoài nhớ
áo em vàng...
Tháng sáu...
Trời buồn...
Lũ chim sẻ hiên nhà đi mất
Như em...
Như em...


Tháng sáu


Đi qua những con đường hàng cây cụt ngọn
đau bước chân tôi
tháng sáu những cơn mưa bất chợt
về và đi vội vã
không dịu dàng con gái.


Những búp hoa phượng cháy treo tiếng chim sâu
tiến chim chìm trong lốc cát quặn trên mặt đường
xích xe rít hung hãn
tôi dẫm phải bóng mình
đau từ dĩ vãng
đau xé mặt trời trưa.


Tháng sáu có một cuộc chia tay
lạ lùng là không khóc
không đau
không lạ lẫm trước đổ vỡ
chỉ thấy ngạc nhiên khi lòng lạnh tanh
bình thản soi gương cũ
tô lại màu son môi
cười với mình
nỗi buồn mọc cánh vút bay

Tháng sáu
tôi tập chơi lại trò chơi cút bắt với cánh hoa dầu
lượm một hòn đá quăng về quá khứ
sợ hãi khi thấy lòng dửng dưng
mặt hồ xưa lặng im quá
trong cỏ ven đường
có tiếng dế khóc

Không phải tôi.