Góc riêng của mùa xuân



Những cành đào cô đơn
Những cây quất lạc loài
Giao thừa bỏ lại
Bơ vơ,
Bên vệ đường...
Bên góc chợ...
Tôi nâng mùa xuân lên
Xót xa những tín hiệu báo tin mùa
Thiêm thiếp ngủ
Tôi mang mùa xuân về nhà
Đi ngang qua giao thừa
Dưới một trời mưa ấm
Một nụ hồng phai khẽ cựa mình
Độc bình
Tháng giêng
Tôi trầm ngâm im lặng
Giữa rất nhiều mùa xuân xung quanh
Bất ngờ sớm mai
Một nụ hồng phai...
Hai nụ hồng phai...
Ba chồi non...
Bốn búp non...
Đồng loạt thức giấc
Ngơ ngác nhìn tôi hé miệng cười
Quanh tôi,
Những mùa xuân rất lạ...


VIẾT CHO ĐÊM GIAO THỪA



Những cánh mai vàng tơi tả ngoài hiên
Tiếng kim đồng hồ đều đặn - tích tắc...
Nhắc ta về thời gian
Gió rung cây xào xạc
Hay đêm nay năm tháng thở dài ?

Đêm nay ta chẳng còn ai
Đành tự mình bày tiệc
(Đón xuân về hay tiễn tuổi xuân đi ?)

Đêm nay ta chẳng còn ai
Đành khóc cười với người trong gương ấy
Nâng ly chúc mình mà nghe rượu cháy
Nỗi buồn kia có cháy được bao giờ !

Từng cánh mai vàng rụng xuống ngoài hiên
Gió lồng lộng quanh vườn
Ta nghe mùa xuân đang rơi
Chạm đến thềm năm cũ
Nghe như tiếng ai cười
Vọng về từ quá khứ...
Lẽ nào ta cháy lại tro tàn ?...

Thêm một cánh mai vàng rụng xuống ngoài hiên
Nụ nào rồi sẽ nở
Chúc mừng ta trong thời khắc giao thừa ?

Này gió ơi xin đừng gõ cửa
Ta sợ mình lạnh cóng nỗi cô đơn...

Chiều cuối năm



Ta chạm ly cho mùa đông qua
Tiếng lanh canh thay lời chúc
Thôi hãy quên bao lo toan tủi cực
Vui cùng nhau chiều nay

Rượu đã cay rồi sao mắt cũng cay
Điều muốn nói đã không lời để nói
Thôi hãy quên màu hoa vàng nông nổi
Màu hoa vàng đắm đuối giữa hoang sơ

Ta chạm môi vào bí ẩn câu thơ
Tìm giông bão trong mắt nhìn sóng sánh
Thôi hãy quên điều rủi may ám ảnh
Vui buồn như gió rồi qua…

Thì thầm lúc giao mùa



Những chiều cuối năm khép lại bằng ánh mắt
Gió dịu dàng hôn tiễn mùa đông
Phố rất dài bỗng hóa dòng sông
Người đi như những cánh hoa trôi hân hoan về hội ngộ

Em còn đợi ai? Giao mùa đang mở cửa
Có loài hoa mở cánh đón em về
Một mầm bé khát khao thành chồi biếc
Chờ từ môi em uống một khúc say mê

Em còn đợi ai? Đã qua tháng năm dài
Những sờn khuyết đợi giao mùa khỏa lấp
Thả nỗi niềm trên đường dài tấp nập
Bình yên vương trong tiếng phố gọi mùa...

ĐÊM MỘT MÌNH

Chậc, những mặt trời đã cũ.
Còn mong gì ở ngày mai… ngày mai… nghe nhảm nhí thế nào.
Thôi về vốc ngụm nước sông uống thử,
làm cuộc hành trình từ nước lã xem sao....

Ơ mình vừa nói điều gì vậy nhỉ,
những bước chân quên béng mặt đường,
phải chiếc lá vừa rơi xoay theo chiều mộng mị,
trước mặt mình như những quẻ âm dương?

Đêm sâu hoắm và xoắn hình trôn ốc,
mình đi theo lối - lạc - đường - về,
phía xa hút có ngọn đèn hạt đỗ,
có tiếng rao mời mọc trăng khuya…

Ô, mời mọc... mời mọc... mời mọc,
suốt đời ai mời mọc ai nào,
phía xa hút có một chiều trắng tóc,
mình rụng về đáy giấc chiêm bao…

Đêm một mình đi nghe buồn hoang đất đá
Rằng đi - trăm - ngả, rằng về - trăm - năm
Lành lạnh nghe chưa giấc trời trở dạ
Rằng gió về quê dọn lại chỗ nằm....

Thôi quên đi, thôi về đi, hỡi mảnh hồn đêm ngơ ngác,
mắt trừng lên đau đáu sao trời,
rồi sẽ rụng những quân cờ bạc thếch,
như hồi âm buồn bã cuộc chơi.

Thì nhớ chi ván cờ cay đắng,
hơn một lần con tốt sang sông,
để ngoảnh lại thấy kinh thành mất trắng,
dáng vua gầy mờ cũ rêu phong…

Bỗng nhớ lại lời ru của mẹ
Mẹ vắng nhà lâu lắm chẳng về đâu
Bốn tao nôi căng từ non tới bể
Tao nôi nào chùng nghẹn cơn đau ?

Thôi ngủ ngon dòng sông không có lỗi,
con tốt sang sông mất chuyến đò về,
đành ngủ lại bên vùng cỏ rối,
rưng rưng niềm hành khất đam mê.

Thôi ngủ ngoan lời ca dế nhỏ,
đừng nhắc ta nhớ mẹ làm gì,
đừng nhắc ta nhớ tuổi thơ làm gì nữa,
để mộng - suốt đời kéo mộng - suốt - đời đi…

Tôi ước được làm con dế xanh hát ca hoài không biết mệt
cho đêm cho bờ cỏ nát nhàu
rồi gục về bên gốc cây xấu hổ
nghe tơ non khép mắt lạng cầu…


CHIẾU HOA TÔI TRẢI


Tôi trải chiếu hoa mời người ngồi xuống
Uống cùng tôi những giọt buồn vui
Những giọt vui của ngày hôm qua mất
Những giọt buồn của ngày hôm nay qua

Tôi trải chiếu hoa mời người ngồi xuống
Ngắm cùng tôi ngọn nến đang tàn
Đêm đang xuống và ngày đang qua đó
Tình đang phai, người đang đến rất gần

Tôi trải chiếu hoa mời người ngồi xuống
Cùng tôi xem quỳnh nở để rồi tàn
Ngày đang lên và đời đang đến
Người đã xa và tình bỗng quá gần

Tôi trải chiếu hoa mời người ngồi xuống
Rơi cùng tôi giọt nước mắt này
Tôi đang đến và người đang đi mất
Khuất dần, khuất dần…
Manh chiếu lạnh rộng thênh !

Khoảnh khắc

Một mình với bóng đêm.

Tôi nghe tôi nồng nàn hơi thở.

Tôi cảm nhận

nỗi buồn là một phần không thể thiếu

của cuộc đời tôi.

Một mình với bóng đêm.

Tôi đọc tình yêu anh.

Những câu thơ rụt rè

bủa vây tôi như lưới

đưa tôi bay lên bầu trời đầy sao và lửa.

Một mình với bóng đêm.

Vụng về đếm tiếng chuông ngân trong ngực,

Tôi ngoảnh tìm tôi của ngày đã mất.


Có những ngày…

Với cái nhìn trống rỗng trong gương soi.

Tôi bắt đầu một ngày dài mệt mỏi.

Một ngày dài nhàn nhạt.

Chẳng có niềm vui nào ra hồn.

Cũng chẳng có nỗi buồn nào

đáng để tôi được khóc.

(Có lúc tôi thèm được khóc biết bao!)

Đành rũ bỏ bộ mặt bơ phờ

Tôi dọn cho mình dáng vẻ thản nhiên

Rồi ném thời gian vào công việc…

Khi đêm xuống

Trong bóng tối, tôi ngồi chờ một giấc mơ…

Chỉ có những con bướm đêm

Chỉ có ngọn gió đẫm hương

Và tiếng côn trùng như dao

cứa vào lòng tôi buốt nhói.

Trái tim héo rũ rơi…rơi…

Tôi thức dậy

trống rỗng nụ cười…

Và, trở về tĩnh lặng.. .

Anh lại choán đầy tâm trí em

Như giòng suối mùa mưa bị choán đầy bởi thác ngàn lũ núi.

Ơi anh!

Mặt trời hoang dã đến nao lòng.

Hãy lãng quên và cho em những ngày quên lãng.

Em cần tĩnh lặng

Để thu xếp những ý nghĩ ngổn ngang

Như người đi xa trở về

thu xếp đồ đạc trong căn nhà bừa bộn.

Em ngắm nhìn những chùm quả xám nặng đung đưa

Và nhớ về màu hoa tím cũ.

Và mái tóc em đang ngày một ngắn lại

Vì không đủ sức đợi chờ.

Và cả vị trí khuất lấp ấy trong cuộc đời

Dường như cũng không có thực.

Và anh...

Dẫu đang ở rất gần

Hãy lãng quên và cho em những ngày quên lãng.

Em xin sự tĩnh lặng này

Để lẩn vào góc tối

Đắm mình trong nỗi sợ những ngày xa.. .


Không phải lúc nào cũng dịu dàng và nghiêm khắc

chiếc đồng hồ treo tường vang lên lần cuối

boong boong

chiếc đivăng trả lại nỗi buồn

còn quá sớm bình minh mây cánh quạt

nhẹ nhàng hơi rượu đêm qua

thể xác không thuộc về ai cả

ướp mùi sen ngày thu nào mê mệt

gói bánh phu thê

đừng run những ngón tay

dài đang gấp từng chiếc lá

xanh nhường kia dịu dàng không thể tả

đêm hương sen mơ ngủ tách trà

thời gian gần nhau nhiều hơn những hạt mưa

lá sen tóc ướt.

Ai lẩn tránh những gì

mẹ cha từng trải

đêm mênh mông

như sa mạc trên trời

Hoa Yên Cơ

loài hoa anh hái tặng em

mùa hạ chẳng còn quay lại

ngôn ngữ bay không về

bây giờ anh tập nói

ngọn núi nào Vũ Dy

hoa Yên Cơ như nắng

bây giờ anh im lặng

yêu em

hôm nay màu xanh gọi thu về

như anh gọi em

không bao giờ anh giữ được em đâu

anh chỉ còn bức tranh tĩnh vật

vẽ hoa vàng

Yên Cơ rơi đâu mất

rồi em

thôi chúng mình chờ mùa xuân

hoa Yên Cơ nở suốt thời con gái

cái thời ta tuổi dại

đêm như hớp rượu say ngày không nhớ

những cuộc tình bắt đầu cùng lo sợ

trái tim cứ ngang tàng và huýt sáo vu vơ

bài thơ anh viết tặng em mùa hạ

không về còn mùa đông thương nhớ Yên Cơ

lạnh nồng nàn như thở. Hoa lá hết rồi

gai nhọn về đâu?


Hà Nội nhớ



Ta đã qua những đêm hoang vu
Đến bao giờ ngủ bù cho Hà Nội
Ngủ bù cho đêm nằm tưởng tượng hương hoa sữa
Tưởng tượng vị sấu ngâm
Tưởng tượng em
Đến sáng còn thèm

Ta đã chui qua vòm Ô Quan Chưởng
Vác lều chõng qua ngõ Trường Thi
Hồ Tây tình nhân mà em không ở đó
Hà Nội nóng ong ong nhắc nhớ điều gì

Vẫn thèm yêu hơn là thèm gió
Hà Nội
Ta đi tìm bức tường vôi lở
Lề đường gạch vỡ
Phủ rêu

Gió ơi ta hiểu vì sao người không thổi
lên mái tóc em
Sợ pha loãng đêm nay
đêm bay đi mất
Đêm lênh đênh bên ngoài khung cửa
run lên như một chú mèo
Thèm một mình leo lên gác nhỏ
Nhìn theo.

Thành phố không mưa

Bài thơ Hữu Giai viết cho Vận Triết:

Nếu em chiếm thành phố này
thành phố này không có ngôi nhà của anh
vậy em chiếm để làm gì?

Nếu em chiếm được ngôi nhà của anh
ngôi nhà không có anh
vậy em chiếm để làm gì?

Nếu em chiếm được anh
trái tim anh không còn
vậy em chiếm để làm gì?

Nếu em chiếm được trái tim anh
nhưng anh đã đánh mất anh
vậy em chiếm để làm gì


Thành phố không mưa - Thiết Ngưng

So Sánh



Chẳng nhẽ
Anh lại so sánh nỗi buồn này với nỗi buồn kia
Cái gì hơn?
Cái gì là tận cùng?
Điều gì dễ khiến lòng anh hồ nghi day dứt?
Sự im lặng của anh chùng xuống tim em câu trả lời
Em mới biết nói cảm ơn không dễ
Ồ (bắt tay). Em khoẻ không? – Em khoẻ
Và mắt nhìn lấn lướt bờ môi
Lời trao nhau sáo rỗng nhất trên đời
Em mới biết
Đúng là chẳng thể nào so sánh được nỗi buồn này với nỗi buồn kia
Dù anh đã thốt mỗi ngày một lời du dương
Và em đã rơi trong lưng chừng hạnh phúc
Nỗi buồn nào đón nhận nhẹ nhàng quên
Em mới biết điều gì là tận cùng
Lời nói? Bắt tay? Hay mắt nhìn? Im lặng?
Chẳng có gì trên đời này có thể buồn hơn
Mọi ma mị tìm vui mới thật là sáo rỗng
Chẳng có gì ngoài anh mới thực là quan trọng
Em mới biết
Sáng mai này, ngày dài thêm một chút
Tiếng thở mình khẽ nhẹ
Sợ mình tan...

Bài vu vơ thứ nhất


Em trở về thành phố bé nhỏ của riêng em
Phố mảnh như đường chỉ tay
Như sợi tóc em nuôi bằng bồ kết
Hàng cây xanh đợi ngày ai đến
Ghế đá chông chênh những người ngồi một mình

Em trở về ngôi nhà bé nhỏ của riêng em
Cửa sổ xanh, những chấn song yên tĩnh
Hoa cúc lặng lẽ trong bình
Lòng em như chuông rung trong một chiều nắng nhạt

Em trở về căn phòng nhỏ của riêng em
Thế giới của những giấc mơ và nhiều bí mật
Trên khung ảnh, trên tờ thư thứ nhất
Có tên một người - không - bao - giờ - về - lại
Thành phố của em
Ngôi nhà của em
Căn phòng của em
Dẫu trái tim em
Chẳng bao giờ khép cửa

CHẠY TRỐN


Khi bình an trốn xuống tận cùng mông lung
Em là chiếc bóng nhỏ, lặng lẽ đi tìm
Không có anh, không có ai, chiều được đo bằng trập trùng
Nỗi nhớ...

Gió vẫn lùa trên khe cửa cũ
Lên rêu xanh một cõi thơ xưa
Dù em đã hết sức co mình bé nhỏ
Ranh giới hết mọi cơn mơ
Và bó lại đôi cánh tuổi thơ, giấu kín
Vậy mà em, vẫn chưa thấp đủ
Để tự mình
Bình an.

Để tự mình bình an.
Và tự mình làm lấy hết những vui buồn giận ghét
Tự mình làm nguyên mẫu
Cho những bài thơ
Mà chẳng cần tới ai.

Buổi chiều dài
Dài bằng độ dài nước mắt
Em đưa tay hứng đếm, một giây, lăn tăn
Ừ, thì vậy, tự mình em khóc
Tự mình em vu vơ
Tự mình em, thấp xuống cùng bình an...


Thành phố ngày ta không yêu nhau

Thành phố ngày ta không yêu nhau
Luênh loang giọt dầu quá khứ
Trên mái ngói con chim hồn nhiên không hót nữa
Tàu xe lăn bánh ơ hờ

Sập cửa lòng không cả ước mơ
Kỷ niệm nhoà phong thư cũ
Ta tàn đêm mà không là mất ngủ
Hoang hoải những phút yêu người

Thành phố ngày ta không yêu nhau
Đường rộng hơn và mặt người xa lạ quá
Không xúc động nghe bàn chân vội vã
Không diệu kỳ đóa hoa

Ta trốn vào mênh mông giữa một mái nhà
Căn phòng rộng hơn cả thế giới
Quờ tay gặp đôi mắt cũ
Đốt lửa lòng không đủ ấm tàn tro

Lỡ tàu

Ta đến ga tàu đã đi rồi
Bẽ bàng lắm hỡi người ở lại
Nhìn làn khói phun trắng trời lần cuối
Lê bước ra về, tiếng máy gõ vào tim

Ước sao làm được cánh chim
Đuổi theo lộ trình hạnh phúc
Ta khẽ nép vào cửa toa thì thầm câu ước
“Vừng ơi, mở ra!”

Nhưng tàu đã đi xa, đi xa
Câu thần chú không còn hiệu nghiệm
Dẫu ước một ngàn lần cửa toa vẫn khép
Thôi hãy quay về...
tàu lỡ mất
còn đâu?

DƯỚI BÓNG CÂY

Rất xanh rất xanh

những chiếc lá rủ tôi ngồi xuống

trong êm đềm buổi chiều

lách tách tiếng cào cào nhảy

mùi oải hương xa xôi níu gọi

hãy xếp một con diều giấy và trèo lên cây

mặt trời đã về sau ngọn đồi

tôi lơ lửng không bay trước gió

ai tặng cho tôi bông dã quỳ ngủ dài trên cỏ

để tôi biến thành sương rơi

trong êm đềm buổi chiều

tng con mắt lá dỗ dành đăm chiêu

tôi muốn khóc

ôi rất xanh là những giọt nước mắt

chảy vì mơ mộng

chúng sẽ nảy lên những mầm cây

sẽ rủ muôn ngàn chiếc lá réo gọi

rồi một chiều nào đó có những người đàn bà buồn

đi ngang và ngừng lại

những con diều giấy phất phơ trên ngọn cao

hát một bài tuổi trẻ

Kiêu hãnh


Niềm kiêu hãnh vừa từ em bước ra
Đêm bỏng rát nước mắt mình vừa rơi xuống
Những điều trống trải ngỡ không tồn tại bao giờ
Đổ về từ trăm hướng
Con đường bất chợt rộng dài đến thế
Hun hút mắt nhìn vẫn chỉ thấy lẻ loi
Nụ cười trên môi đã mất
Để lại nỗi đau ngỡ không tồn tại trong đời
Trôi qua em bồng bềnh những giấc mơ
Những điều--- mà em vẫn thường vẫn thường cười ngạo nghễ
Giờ đây riêng mình mới thấy xót xa
Yếu đuối trong em đang ngự trị
Đêm nay
Em là người thua cuộc
Mệt mỏi đến tầm thường thét gọi bình minh
Nơi ấy - nụ cười trên môi rực sáng
Bởi kiêu hãnh về cháy trong tim mình

Tỉ Dụ Xuân



Nếu cánh thiệp cuối năm không nhắc nhở em một điều gì
Những ngày cuối năm lạnh giá không nhắc nhở em một điều gì
Chậu mai nở thắm những đóa vàng không nhắc nhở em một điều gì
Thì mùa xuân cũng tới
Ta có thể tỉ dụ vạn lần
Tỉ dụ và tỉ dụ
Tỉ dụ sẽ gặp nhau trong cõi tình cờ
Mưa biếc
Tỉ dụ sẽ cùng nhau chia nhận buồn vui
Tỉ dụ sẽ cùng thắp lửa
Cho giao thừa vang nổ pháo hân hoan
Thì thôi nhỏ ạ
Nếu như tấm thiệp quen không đến kịp phút giao thừa
Em đừng đợi nữa
Bởi nghìn lần tỉ dụ
Vẫn lìa nhau

Tâm tư

.Em có những lúc xông xáo như một mụ đàn bà lõi đời

Khiến anh hoảng hốt

Em có những lúc tinh quái ranh mãnh như một đứa trẻ hư hỏng

Khiến anh ngại ngùng

Em có những lúc tầm thường như một loài cỏ dại

Khiến anh dửng dưng.

.

Ôi trái tim nồng nàn của em

Trái tim dịu dàng của em

Trái tim ngọt mật

Anh không nghĩ đến bao giờ.

.

Em có những lúc khóc lóc thổn thức như một cô gái yếu đuối

Em có những lúc im lặng trầm buồn như một nữ tu

Em có những lúc ca hát rộn rã như một kẻ hoàn toàn yêu đời

Em có những lúc mỉm cười một mình như một người mất trí

sao anh không hay?

.

Em dâng hiến tất cả ngõ ngách tâm hồn em cho anh

Chiếc kính vạn hoa với nhiều góc nhọn

Nhiều góc vuông

Nhiều góc tù

Nhiều góc bẹt

Anh hãy soi chúng bằng nhiệt huyết trái tim anh

Nồng nàn

Dịu dàng

Ngọt mật

.

Em có những lúc nhút nhát rụt rè như một con mèo nhỏ

Nhưng vẫn ngóng chờ vuốt ve…

Điều lạ

Có những điều tưởng chừng không thể
Sao một chiều
Rẽ phố
Bỗng trôi qua.

Có những điều tưởng chừng không thể
Sao từng đêm
Cứ lặng sâu.

Những điều dễ quên dễ nhớ
Và một điều không bao giờ khác được
Là anh trong em
Ngọt dịu tháng ngày dài

LỄ TẠ

con đường
con đường
con đường
dắt ta về hồ nước cũ

phăng phắc một lá sen già
đợi ta trên miền nước lặng

hỡi người hái hoa kiếp trước
kiếp này có hoá bình không...

phải đào ba tấc đất sâu
mới tìm được người uống rượu?
phải lên đến bảy tầng trời
mới tìm được người hầu chuyện?

ngẩng đầu một vầng mây đỏ
nổ vang tiếng sấm lưng trời
cúi đầu một miền cỏ trắng
nở xoè tám hướng bốn phương

ra đi từ hồ nước cũ
con đường
con đường
con đường...

Đồng Dao Cho Người Lớn

Có cánh đồng chết vẫn xanh trong tôi
Có con người sống mà như qua đời

Có câu trả lời biến thành câu hỏi
Có kẻ ngoại tình ngỡ là tiệc cưới

Có cha có mẹ có kẻ mồ côi
Có ông trăng tròn nào phải mâm xôi

Có cả đất trời mà không nhà ở
Có vui nho nhỏ mà buồn mênh mông

Mà thuyền vẫn sông mà xanh vẫn cỏ
Mà đời vẫn say mà hồn vẫn gió

Có thương có nhớ có khóc có cười
Có cái chớp mắt đã nghìn năm trôi