Vườn Trong Phố



Trong thành phố có một vườn cây mát
Trong triệu người có em của ta
Buổi trưa nắng bầy ong đi kiếm mật
Vào vườn rồi ong chẳng nhớ lối ra
Vườn em là nơi đọng gió trời xa
Hoa tím chim kêu bàng thưa lá nắng
Con nhện đi về giăng tơ trắng
Trái tròn căng mập nhựa sinh sôi
Nơi ban mai cỏ ướt sương rơi
Một hạt nhỏ mơ hồ trên má
Hơi lạnh nào ngón tay cầm se giá ?
Suốt cuộc đời cũng chẳng hiểu vì sao...
Nơi đêm khuya vọng lại tiếng còi tàu
Bỗng nhớ xa xôi những miền đất nước
Nơi bài hát lên đường ta hẹn ước
Nơi góc vườn ta để quên chùm hoa...
Nơi vòm lá rì rào xao động cơn mưa
Quả ngọt chín khi mùa ve lại đến
Những chân trời màu hồng, những chân trời màu tím
Những ngôi sao bàng bạc cả hoàng hôn
Nơi lá chuối che nghiêng như một cánh buồm
Cánh buồm xanh đi về trong hạnh phúc
Se sẽ chứ, không cánh buồm bay mất
Qua dịu dàng ẩm ướt của làn môi
Dưa hấu bổ ra thơm suốt ngày dài
Em cũng mát lành như trái cây mùa hạ
Nước da nâu và nụ cười bỡ ngỡ
Em như cầu vồng bảy sắc hiện sau mưa
Đến bây giờ đánh giặc anh đi xa
Nhìn lại mảnh vườn xưa thấy hẹp
Biết bao điều anh còn chưa nói được
Rối rít trong lòng một nỗi em em
Rừng rậm đèo cao anh đã vượt lên
Theo tiếng gọi con tàu ngày bé dại
Vườn không níu được bước chân ở lại
Nhưng lá còn che mát suốt đường anh
Mảnh vườn em vẫn là mảnh vườn xanh
Nơi ban đầu lòng ta ươm tổ mật
Nơi ta hái những chùm thơ thứ nhất
Nơi thu sang mây trắng vẫn bay về


Lưu Quang Vũ

Gió và tình yêu thổi trên đất nước tôi


Gió và tình yêu thổi trên đất nước tôi
Gió rừng cao xạc xào lá đổ
Gió mù mịt những con đường bụi đỏ
Những dòng sông ào ạt cánh buồm căng
Chớm heo may trên những ngọn cau vàng
Nồm nam thổi, khắp đồng bông gạo trắng
Người xa cách vẫn chung trời gió lộng
Thương vệt bùn trên áo gió khô se.

Gió phương này thao thức phương kia
Bếp lửa tắt, gió lại bùng than đỏ
Không hình dáng vẫn nhận ra ngọn gió
Khi ngàn cây bỗng lật lá sang chiều

Khi em về tóc ngợp gió đê cao
Mây cuồn cuộn, cỏ rập rờn nổi sóng
Trong gió chuyển, đất trời dường náo động
Nằm bên em, nghe gió suốt đêm dài.

Gió và tình yêu thổi trên đất nước tôi
Chưa xóm mạc đã bắt đầu ngọn gió
Thổi không yên suốt dọc dài lịch sử
Qua đất đai và đời sống con người.

Gió gieo tung những hạt giống trên tay
Giọt nước mắt mau khô, tiếng gọi đò vọng mãi
Vầng trán với bể khơi chung gió ấy
Ở nơi đâu cũng tới được chân trời.

Gió và tình yêu thổi trên đất nước tôi
Như tiếng gọi ngàn đời không khuất phục
Đất nước giống như con thuyền xuyên gió mạnh
Những mối tình trong gió bão tìm nhau.


Qua mọi điều, ngọn gió có gì đâu
Luôn luôn ra đi, luôn luôn mới đến
Thơ em viết về một vùng cát biển
Cỏ mặt trời trong lốc bụi lăn đi…

Đã có lần tôi muốn nguôi yên
Khép cảnh cửa lòng mình cho gió lặng
Nhưng vô ích làm sao quên được
Những yêu thương khao khát của đời tôi.

Tôi thở trong sức gió muôn người
Mùa gió mới nhờ em tôi có lại
Bài hát cũ tôi hát cùng đồng đội
Lại dập dồn như gió khắp rừng khuya.

Dẫu đêm nay ngọn gió mùa hè
Còn bề bộn một vùng gạch ngói
Lịch sử quay những vòng xoáy gian nan
Đất nước tôi như một con thuyền
Lướt trên sóng những ngực buồm trắng xoá.

Ước chi được hoá thành ngọn gió
Để được ôm trọn vẹn nước non này
Để thổi ấm những đỉnh đèo buốt giá
Để mát rượi những mái nhà nắng lửa
Để luôn luôn được trở lại với đời…

Gió và tình yêu thổi trên đất nước tôi…


Lưu Quang Vũ

December 07, 2007 - CON YÊU MẸ

For Bonbon&her son


- Con yêu mẹ bằng ông trời

Rộng lắm không bao giờ hết


- Thế thì làm sao con biết

Là trời ở những đâu đâu

Trời rất rộng lại rất cao

Mẹ mong bao giờ con tới!


- Con yêu mẹ bằng Hà Nội

Để nhớ mẹ con đi tìm

Từ phố này đến phố kia

Là con gặp ngay được mẹ


- Hà Nội còn là rộng quá

Các đường như nhện giăng tơ

Nào những phố này phố kia

Gặp mẹ làm sao gặp hết!


- Con yêu mẹ bằng trường học

Suốt ngày con ở đấy thôi

Lúc con học, lúc con chơi

Là con cũng đều có mẹ


- Nhưng tối con về nhà ngủ

Thế là con lại xa trường

Còn mẹ ở lại một mình

Thì mẹ nhớ con lắm đấy


Tình mẹ cứ là hay nhớ

Lúc nào cũng muốn bên con

Giá có cái gì gần hơn

Con yêu mẹ bằng cái đó


- À mẹ ơi có con dế

Luôn trong bao diêm con đây

Mở ra là con thấy ngay

Con yêu mẹ bằng con dế.

Xuân Quỳnh


Hát ru - Thơ ru em ngủ

Hát ru

Bình hoa đã ngủ trên bàn
Kìa trang sách gấp ngọn đèn thiu thiu
Ngủ đi, người của em yêu
Này, con tàu lạ vừa neo bến chờ
Trời đêm nghiêng xuống mái nhà
Biển xanh kia cũng đã mơ đất liền.

Anh mơ anh có thấy em
Thấy bông cúc nhỏ nơi triền đất quê
Chiếc mo rơi ở bờ tre
Con sông thăm biển đã về rừng xưa
Đám mây về với cơn mưa
Con đường đi tới miền chưa có đường.


Ngủ đi vầng trán yêu thương
Bức tranh đã ngủ mặt tường lặng im
Ngủ đi, hòn đá thì mềm
Bàn chân thì cứng ngọn đèn thì xa
Thời gian như gió thoảng qua
Tình yêu là cánh đồng hoa giữa trời
Tay ta nắm lấy tay người
Dẫu qua trăm suối ngàn đồi cũng qua

Xuân Quỳnh

Thơ ru em ngủ


Ngủ đi em trời xanh sau lá thưa
Trưa đã sẫm rồi cửa ngỏ sương sa
Em nằm nghiêng tóc cụp xuống như lông thỏ
Như con sóc hiền như chùm dẻ mùa đông

Ngủ đi em ơi gian phòng nhỏ như thuyền
Giấc ngủ trôi về như dải sông đen
Có rong dại và ngút ngàn lau trắng
Một thành phố xa xôi có nhịp cầu đá xám
Con quay nâu quay trên hè phố vắng
Con sẻ gầy trên gió hát ngu ngơ

Ngủ đi em sân thượng áo phơi
Những tấm chăn hoa những thảm màu sặc sỡ
Rãnh nước chung quanh khu nhà nhỏ
Khói mịt mù mắt trẻ con cay

Ngủ đi em ơi trên tường mảnh chai
Không ngăn nổi những đám mây xô giạt
Những quả đồi cao những thung lũng hẹp
Tiếng tù và vang dội lòng khe

Ngủ đi em ơi những người gặt lúa về
Đang múa trên bờ ruộng
Tiếng tay vỗ nhịp nhàng như sóng
Tiếng hát chập chờn lúc hiện lúc tan

Ngủ đi em ơi làng biển nắng chang
Không có chiếc thuyền nào bão lật
Trong rừng thẳm không ai lên cơn sốt
Người lính bị thương vết bỏng đỡ đau rồi
Em hãy yên lòng một lát thảnh thơi
Ước chi lo mọi nỗi em lo buồn mọi nỗi em buồn
Cho phút giây này em được ngủ ngon
Ta sẽ cùng qua bao làng mạc ruộng vườn
Bao giếng nước ngày vui bao mùa cấy gặt
Người đi đường mệt mỏi ơi ngủ đi cho lại sức
Như chưa hề khổ nhọc
Như chưa hề đắng cay
Anh ở cạnh em đây
Đừng sợ xa nhau nữa
Nắng chiều trên ngọn lá
Gió cồn bụi trắng bay
Nẻo dài còn đợi đấy
Ngủ đi bạn đường ơi

Lưu Quang Vũ

Trao Nhau Mùa Đông



Anh không phải là em

Nên làm sao biết được

Nước mắt nào mặn, ngọt

Nước mắt nào đắng cay?

Mùa thu đi qua

Mùa đông lại đến

Tia chớp đêm đông như lửa

Thoáng rồi lại vẫn đêm đen

Chỉ còn đom đóm thay đèn soi hạnh phúc

Chập chờn nháy giữa đêm đông

Thôi thì ta cho nhau những gì còn sót lại

Như mạ xanh, như lúa trổ làm đòng

Để anh mãi là vườn

Em mãi là cây, trái của mùa đông.

CON ĐƯỜNG XƯA



Con đường trong đêm mưa
Con đường sương nhòa rét buốt
Con đường chỉ mình ta lú lẫn bóng chiều.
Con đường cô liêu
Con đường có ai đứng đợi
Thêm một mùi hoa dại
Thêm một tình yêu
Bớt một nỗi buồn
Ai đó bước đi giữa mùa gió bấc.

Anh - Em

Xuân Quỳnh

ANH


Cây bút gẫy trong tay
Cặn mực khô đáy lọ
ánh điện tắt trong phòng
Anh về từ đường phố
Anh về từ trận gió
Anh về từ cơn mưa
Từ những ngày đã qua
Từ những ngày chưa tới
Từ lòng em nhức nhối...

Thôi đừng buồn nữa anh
Tấm rèm cửa màu xanh
Trang thơ còn viết dở
Tách nước nóng trên bàn
Và lòng em thương nhớ...

ở ngoài kia trời gió
ở ngoài kia trời mưa
Cây bàng đêm ngẩn ngơ
Nước qua đường chảy xiết
Tóc anh thì ướt đẫm
Lòng anh thì cô đơn
Anh cần chi nơi em
Sao mà anh chẳng nói

Anh, con đường xa ngái
Anh, bức vẽ không màu
Anh, nghìn nỗi lo âu
Anh, dòng thơ nổi gió...
Mà em người đời thường
Biết là anh có ở

Lưu Quang Vũ

EM


Em làm thay đổi đời anh
Như màu trời đổi thay sắc nước
Như gió bấc, gió nồm đổi mùa nóng lạnh
Như phù sa đằm thắm tạo đồng bằng
Anh vào trong vòng tay em
Như tàu vào bến cảng
Biết em là nước mắt của quê hương
Có gì đâu. Chuyện đơn giản dễ dàng
Mà đến nay anh vẫn chưa hiểu hết
Giữa ý nghĩ rối ren, em là mặt trời trong biếc
Ý nghĩ của anh, thành vầng trán của em
Mỗi ngôi nhà, ngọn gió, mỗi ban đêm
Mỗi tiếng hát đều vọng từ em tới
Anh đọc bao sách dày về tình ái
Bao vần thơ anh viết trót đau buồn
Cứ nghĩ rằng những thiếu nữ như em
Chỉ có trong giấc mơ huyền hoặc
Trên đời này niềm vui không có thật
Và tình yêu chỉ trong chuyện mà thôi
Anh hay đâu, anh đã lầm rồi
Em vụt đến cho lòng anh chói lọi
Em vụt đến như mùa xuân bối rối
Với tình yêu là ngọn gió màu xanh
Người đầu tiên hiểu đôi mắt anh
Người duy nhất hiểu điều anh chẳng nói
Hiểu nỗi anh lo, cả những điều tội lỗi
Vẫn bao dung như biển lớn yên lành
Không có em anh sống cũng chẳng là anh
Cám ơn bàn tay chỉ sắc màu hạnh phúc
Em là rễ nối liền anh với đất
Lại là chồi mở búp đón sương mai
Lạ lùng như giấc mơ, mà chẳng phải giấc mơ
Em rất thật như là da thịt
Gần gụi lắm như cơm ăn áo mặc
Lại lung linh như một ánh trăng ngà
Hơi thở êm đềm, đôi mắt mở to
Ngày hạnh phúc có nụ cười mỏi mệt
Là dịu dàng, em cũng là mãnh liệt
Như thủy triều sóng mạnh vỗ vào đêm
Ôi đêm này anh biết nói gì thêm
Em đã là tất cả:
Sao của hoàng hôn
Mầm thơm của mạ
Niềm tin cần cho những năm gian khổ
Và tình yêu nuôi nấng những con người
.

EM

Em không bước ra từ một tấm gương câm
Không đến từ một con tàu trong trí nhớ
Không phải từ một giấc mơ một dòng sông hay lùm cây rực rỡ
Em đến giữa một ngày trong những ngày sống thực của anh
Một sớm mai có tiếng chổi quét đường
Vỉa hè lấm bụi than, cửa hàng bán trái cây, những xe nước đá
Những người lính ngồi đợi tàu, những ngôi nhà gạch vỡ
Em treo áo mưa lên chiếc đinh ở trên tường
Em bước qua bậc cửa, em ngồi ở bên bàn
Bóng em lung lình, đêm không còn lạnh giá
Em mua rau ở chợ về, em chụm diêm nhóm lửa
Chúng ta nhận ra nhau giữa triệu con người
Anh thấy trán em lo âu, anh nghe tiếng em cười
Một thực tại rất gần, một thực tại có thể đưa tay là nắm được
Em ngẩng đầu, mái tóc đen cắt ngắn
Đôi mắt to vừa dịu lành vừa gay gắt
Nhìn thấy đời anh nỗi khổ niềm vui
Biến niếm tin lẻ loi thành niềm tin của hai người
Những ngày của riêng anh những ngày của riêng em bây giờ chung một
Chung nhau chân trời chung nhau trang sách
Chung nhau một ngọn đèn và khung cửa mưa rơi
Thời ki bịch thảm thương của những nàng Juliette đã qua rồi
Chúng ta có hai bàn tay để gìn giữ vun trồng làm việc
Đường xa lắm mà đời người thật ngắn
Phải có sức lực và lương ăn cho mỗi chuyến đi
Phải hiểu thấu mọi điều để thắng nỗi hoài nghi
Để sống với đời thường và sống cùng giấc mơ phía trước
Dù sao cuộc đời đã giành em lại cho anh
Điều mong ước đầu tiên, điều ở lại sau cùng
Chúng ta đi bên nhau trên mặt đất
Dẫu chỉ riêng điều đó là có thật
Đủ cho anh mãi mãi biết ơn đời

HẠNH NGỘ

Xa xôi như ánh sao không tỏ mặt người
Và gần gũi trong bàn tay nương nhẹ
Đêm đi qua như thế
Bình yên đến diệu kỳ

Và như không có thực
Hơi thở của anh
Hơ ấm trái tim em
Dưới những vòm cây tím sẫm
Lời thì thầm của những bóng đêm sâu thẳm
Ru em cùng những giấc mơ ngoan

Đêm đi qua như thể anh và em
Còn đi dưới trời sao mờ tỏ
Không gian nhẹ nhàng bụi sương
Và tiếng cười của em
Lẫn vào tiếng gió
Mơ hồ như có như không

Đêm đi qua ngọt ngào
Hạnh phúc ran trong lồng ngực
Và đôi ta như hai vì sao lạc
Ngẫu nhiên tìm được nhau...

BUỔI SÁNG

Anh đã mở cửa ra chưa ?

Những giọt lung linh gieo trên từng bậc đá

Có thể lá khô rơi về từ tháng ngày xa lạ

Anh hãy cứ mỉm cười


Em biết bình minh trong sáng sẽ tươi lại trên môi

Anh hiểu mà

Em biết !

Se sắt mùa đông không lạnh nổi tiếng vĩ cầm tha thiết

Buổi sáng trong veo mở cửa ngẩng lên trời .


Hãy còn một vì sao !

Long lanh trong ngày tháng xa xôi

Em sẽ lặng im trước khi giọt nắng đầu tiên thức giấc

Anh thử nghe xem

Những cánh ong vo vo giữa buổi sáng mùa xuân đi tìm mật

Mở cửa đi anh , ngày đã biếc xanh rồi !



Thơ gửi người của biển

For Nothing

Cũng bởi biển rộng lòng đón nhận

Giọt nước mắt còn nóng hổi nỗi đau

Nên thương thật là thương vị mặn

Khô trên ngọn sóng bạc đầu

Anh tìm chi dưới bể sâu

Vô tình thấy

Vô tình không thấy

Cái ồn ào nhỏ nhoi đến vậy

Cái dữ dằn đôi lúc lại mong manh

Em tin mà, em tin

Anh biết mọi điều trong lòng biển thẳm

Chỉ không biết giữa muôn ngàn giọt mặn

Giọt nào em khóc vì anh.

I carry your heart with me

i carry your heart with me (i carry it in
my heart) i am never without it (anywhere
i go you go, my dear; and whatever is done
by only me is your doing, my darling)

i fear
no fate (for you are my fate, my sweet) i want
no world (for beautiful you are my world, my true)
and it's you are whatever a moon has always meant
and whatever a sun will always sing is you

here is the deepest secret nobody knows
(here is the root of the root and the bud of the bud
and the sky of the sky of a tree called life; which grows
higher than soul can hope or mind can hide)
and this is the wonder that's keeping the stars apart

i carry your heart (i carry it in my heart)

Như chưa bắt đầu

Không phải ước mơ thì đừng rơi nước mắt

không phải một ngày dài thì cũng đừng bắt mình khó nhọc

không phải niềm vui thì đừng tỏ ra hạnh phúc

không phải nỗi buồn thì cũng đừng dang tay chào vực thẳm.

Có thể người một nơi nào đó vẫn giữ giùm ta phần kí ức

như hoa cúc nở suốt ngàn đêm trắng

dù mùi hương tan mất

nhưng nụ hoa vẫn sống…

Như chưa bắt đầu yêu

ngày ta nhìn thấy nắng

hân hoan sưởi ấm mình theo làn gió về từ mùa Đông rét mướt

thế giới là một viên ngọc châu.

Như chưa bắt đầu yêu

ngày ta nhìn thấy tuyết

cứ muốn con đường dài ra mà không mong ai đưa tiễn

để biết thương mình và bàn tay…

(Nhưng rồi)

Có một quãng đời thức dậy trong ta sáng nay

có một quãng đời trưa nay bỗng biến mất

có một quãng đời chiều nay khiến ta buồn muốn khóc

có một quãng đời đêm nay như 1 người bạn

gọi ta về sẻ chia!

Như chưa bắt đầu quên

nhìn một chiếc lá cũng nghĩ về bóng mát ngày xưa

nhìn một hạt mưa cũng nhớ về nụ hôn ấm cúng

nhìn những tình nhân và thấy mình đơn độc

nhìn lại mình và-thấy-mình-đang-sống…

Nhưng đã bắt đầu quên

kí ức cùng lắm chỉ là một ngọn nến nếu ta muốn thổi tắt

mưa mặc mưa, bóng mát kệ bóng mát

tình nhân mặc tình nhân, còn mình (ít ra một lần) đã muốn chết

đã quá tử tế rồi còn gì…

Nắng của ngày mai vẫn nắng lên đi

Còn tuyết rơi, biết đâu đấy…

Như chưa bắt đầu yêu ta sẽ yêu lại

Như chưa bắt đầu ta cần bắt đầu lại…

Chợt thu

chợt thu 1

một thoáng rợn tên là heo may
một hương cây tên là kỷ niệm
một góc phố tên là hò hẹn
một nỗi nhớ tên là không tên

1968



chợt thu 2

Chiều se sẽ hương
Vườn se sẽ sương
Đường se sẽ quạnh
Trời se sẽ lạnh
Người se sẽ buồn

1969

HOA TÁO MÙA THU


Cửa phòng anh vắng lặng
Mùa hạ đi qua không chờ
Lá táo rơi đầy dưới gốc
Trên những cành hoa trắng đơm đầy

Hoa táo rơi trên tay
Nhắc lời một bài hát xa xăm nào đó
Mùa thu cũng sắp đi rồi
Vẫn một mình em thôi

Hoa táo mùa thu khẽ nhắc ...

Có cơn bão không đi vào đất liền

1.

chúng ta đã bên nhau quá lâu

lâu đến nỗi, đôi khi

lo âu của người này là băn khoăn không dứt

của người kia, và ngược lại

đôi khi, bàn tay người này cảm nhận

được nắng ấm, khi người kia đang trong

sóng biển, một ngày hè

chúng ta đã từng than thở

về người bay và chân trời*

ai đã lấy đi màu trong veo trong đôi mắt ấy

những nếp nhăn điên rồ

cày trên trán ta long đong số phận

2.

chúng ta đã từng mơ

và đôi lần làm giấc mơ thành hiện thực

những có thể và không

những bước chân bên nhau

đan vào nhau

những vệt sáng tối như lưới mềm

đó là điều chúng ta đã giễu cười

nhưng đã không tìm con đường vuột thoát

3.

đối diện nhau qua mặt gương phẳng

những trùng lắp nao lòng

thôi đừng lời dao cắt

cũng không còn nhiều ngày nữa

cũng không còn nhiều niềm vui nữa

có thể chân thành hơn chăng

có thể thanh thản hơn chăng

nụ cười của người này có thể thắp sáng

khuôn mặt của người kia chăng

có cơn bão không đi vào đất liền

mà mưa cứ suốt đêm không dứt

*Tôi khóc những chân trời không có người bay

Lại khóc những người bay không có chân trời

Trần Dần

Dù Năm Dù Tháng

Anh hái cành phù dung trắng
Cho em niềm vui cầm tay
Màu hoa như màu ánh nắng
Buổi chiều chợt tím không hay
Nhìn hoa bâng khuâng anh nói
Mới thôi mà đã một ngày.

Ruộng cấy ta mong cơn mưa
Ruộng gặt ta mong ngọn nắng
Chăm lo cánh đồng tình yêu
Anh đếm từng vầng trăng sáng
Thiết tha anh nói cùng trăng
Mới thôi đã tròn một tháng.

Mùa xuân lên đồi cỏ thơm
Mùa hạ nhìn trời mây khói
Mây tím chân cầu tím núi
Đông xa ngày trắng mưa dầm
Nhìn trời ngẩn ngơ anh nói
Mới thôi mà đã một năm.

Sẽ đến một ngày trắng tóc
Nhưng lòng anh vẫn không nguôi
Thời gian sao mà xuẩn ngốc
Mới thôi đã một đời người.

Dù năm dù tháng em ơi
Tim anh chỉ đập một đời
Nhưng trái tim mang vĩnh cửu
Trong từng giọt máu đỏ tươi.

Đường tiệm cận

Đừng là đường cắt

Gặp một ngày

Rồi chia tay vĩnh viễn

Đừng là đường song song

Khoảng cách suốt đời

Không lời ước hẹn

Xin là đường tiệm cận

Mỗi ngày một gần thêm

Rồi một chiều

Giông bão sẽ lặng im

Nơi vô định thuyền hai ta hoà một

Ai có biết đâu

Một khoảng trống

Kiêu sa

Đơn độc

Vẫn bướng bỉnh

lạ lùng

len lỏi

giữa tim nhau

st

Cuối con đường

Cuối con đường không đi hết cùng nhau

Vòm lá biếc trở mình bỡ ngỡ

Bước chân anh nặng theo từng nhịp thở

Buông tay em ra, anh!

Cuối con đường bịn rịn những yêu thương

Nơi khoé mắt còn gì cho nước mắt

Thôi

đừng cúi mặt

chẳng thể tìm điều đã đánh mất đâu

Cái ngày xưa khờ dại nụ hôn đầu

Và câu hỏi “Vì sao?” muôn thuở

Vì sao ta yêu nhau?

Vì sao ta xa nhau?

Vì sao?

Vì sao?

Cuối con đường đầy lá và lặng im

Những kỷ niệm vụng về, quên quên nhớ

Gió mùa vẫn gieo 1 phím vọng

Cho anh đợi chờ

Bồi hồi cái nắm tay như một giấc mơ

Dịu êm quá nên thành mong manh quá

Thôi, anh ơi, em sợ

Cuối con đường biêng biếc một mầm yêu…

st

Gửi X

Lẽ ra em không nên, không nên
không nên từng có lúc quay đầu lại;
tôi không nên, không nên
từng có lúc ngẩng đầu lên.

như con chim sẻ tìm thức ăn,
vô ý để rơi một hạt xuống đỉnh đồi,
em đã trồng một cây liễu
trên đồng bằng cuộc đời tôi.
Hoặc cố ý,
hoặc vô tình,
tôi vẫn chưa nặn được
vầng trăng tròn nghe nói thuộc về tôi.

Khi ngã lòng, hoang mang,
tôi đã đốn cây liễu đó;
cành rơi xuống đất,
thảy mọc thành cây nhỏ.
Nhiều năm qua,
bất ngờ tôi biết được,
trong sâu kín trái tim tôi,
mọc một dải rừng âm trong lòng đất.

Sẽ đến lúc, lá thảy rồi sẽ rụng,
nhưng rễ vẫn luôn luôn thức tỉnh

(Shang heng chang - Korean)

Ngã ba

(Leaf's request )

Cứ nghĩ còn đi tiếp với anh

Nhưng đến ngã ba rồi, em phải rẽ

Cái ngã ba bao đời vẫn thế

Chiều nay thành vô lý trong em


Không có vòm cây chót vót tiếng chim

Để dừng lại chia lời trong bóng lá

Nắng như thế con đường mù bụi đá

Em rẽ nhanh, lời tạm biệt rẽ cùng


Để lại sau lưng con đường đi chung

Phút đột ngột có em rồi không có

Bên tai em chỉ còn lời của gió

Đừng đi, đừng đi, đừng đi!


Một con đường cát bỏng phía xa kia

Lè tè đứng vài bụi gai hoa dại

Sông xa lắm đi bao giờ cho tới

Không biết chiều bến đợi có đò không?


Chỉ còn ngã ba ở lại sau lưng

Mênh mông nắng, không vòm cây bóng lá

Anh cũng đi rồi ngã ba thành xa lạ

Biết bao giờ về lại nữa mai sau?


Sẽ rất lâu, rất lâu, rất lâu

Còn trong em cái ngã ba chiều nắng

Lòng đi suốt cùng anh con đường vắng

Chân rẽ rồi, chẳng kịp, đã ngã ba

Automne malade



Automne malade et adoré
Tu mourras quand l'ouragan soufflera dans les roseraies
Quand il aura neigé
Dans les vergers

Pauvre automne
Meurs en blancheur et en richesse
De neige et de fruits mûrs
Au fond du ciel
Des éperviers planent
Sur les nixes nicettes aux cheveux verts et naines
Qui n'ont jamais aimé

Aux lisières lointaines
Les cerfs ont bramé

Et que j'aime ô saison que j'aime tes rumeurs
Les fruits tombant sans qu'on les cueille
Le vent et la forêt qui pleurent
Toutes leurs larmes en automne feuille à feuille
Les feuilles
Qu'on foule
Un train
Qui roule
La vie
S'écoule

***************

THU ỐM

Mùa thu đau ốm và được tôn sùng

Em sẽ chết khi cuồng phong thổi giữa vườn hồng

Khi tuyết rơi

Trong vườn quả tươi

Thu tội nghiệp

Hãy chết trong sắc trắng và sang giầu

Của tuyết và trái chín

Đáy trời

Chim cắt liệng

Trên những nam nữ thuỷ thần tóc xanh lùn tịt

Chưa bao giờ yêu

Ven rừng xa xăm

Nai đã gộ

Yêu thế mùa ơi, yêu tiếng xôn xao

Những trái rụng không chờ tay hái

Gió và rừng khóc mãi

Cạn dòng thu từng lá lá theo nhau

Lá rơi

Gót người

Con tàu

Lăn bánh

Cuộc đời

Trôi xuôi.

Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến

Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến
Chỉ tiếc mùa thu vừa mới đi rồi
Còn sót lại trên bàn bông cúc tím
Bốn cành tàn, ba cánh sắp sửa rơi

Hò hẹn mãi cuối cùng em đã tới
Như cánh chim trong mắt của chân trời
Ta đã chán lời vu vơ, giả dối
Hót lên! dù đau xót một lần thôi.

Chần chừ mãi cuối cùng em cũng nói
Rằng bồ câu không chết trẻ bao giờ
Anh sợ hãi bây giờ anh mới nhớ
Em hay là cơn bão tự ngàn xa.

Quả tim anh như căn nhà bé nhỏ
Gió em vào - nếu chán - gió lại ra
Hò hẹn mãi cuối cùng em đứng đó
Dẫu mùa thu, hoa cúc cướp anh rồi...

Tiếng thở dài

Em kể anh nghe về mọi nỗi giận hờn,
Em kể anh nghe mọi nguồn ân nghĩa,
Anh chia sẻ mọi buồn vui nẻo cũ
Riêng tiếng thở dài em chưa kể cùng anh.

Tiếng thở dài như tơ nhện mong manh,
Giọt nắng lướt qua cũng làm tan biến,
Nhưng đã cháy cả nụ hồng rất hiếm,
Em hái cầm tay lúc bất chợt thở dài.

Hoa Cúc Vàng






Em đã từng đứng trước một loài hoa
Nhìn chiếc lá bàng chiều thu hắt lửa
Gió bứt rơi lá rụng bên hè
Vì thế em buồn trước mùa thu rộng rãi
Ai bảo cúc vàng là loài hoa dại
Cho lòng em xót xa.

Dù năm tháng qua
Cuộc đời bão tố
Sao cúc vàng vẫn nở
Sao cúc vàng vẫn đợi mùa thu?
Em – hoa cúc vàng giữa cỏ dại hoang sơ
Em- hạt cát trong muôn vàng hạt cát
Có còn in đáy mắt
Mùa thu vàng hoa cúc của riêng anh

LÁ MUỘN




Happy birthday to Gatgu

Không thể vỗ tay
Không thể cầm hai ngọn nến như mọi người
và hát
Nụ cuời hình như cũng nhạt
Lá muộn trong vòm.

Mình đi sinh nhật mình
có kẻ quên người nhớ
Nụ cười bỡ ngỡ
hình như chưa bao giờ thân.
Chiếc lá thẫm xanh lạc giữa vòm xanh
Chút diệp lục còn trong cuống lá
rơi chưa đành dạ
còn duyên trăn trở với đời

Lạc giữa vòm cười
một nốt trầm ngâm tư lự
Chịu! không thể vỗ về quá khứ
Bằng câu thơ tuổi quá đôi mươi
....

Hoa Chiều Vẫn Nở




Nếu cuộc đời này em còn có anh

Sống bên nhau những tháng ngày giông bão

Thì dù cho trăm nghìn khổ đau

Em chẳng hề run sợ



Để hoa chiều vẫn nở

Bốn mùa trong trái tim em



Nếu cuộc đời này em còn có anh

Sống bên nhau những tháng ngày hạnh phúc

Thì cho dù trăm nghìn mất mát

Em chẳng hề phân vân



Em chẳng hề cân nhắc

Vì đã yêu anh



Bằng tất cả niềm tin- em đã có anh

Bằng tấm lòng của anh – em đã có

Thì dù cho trăm nghìn trái ngang – trắc trở

Em chẳng hề run sợ


Để hoa chiều vẫn nở

Bốn mùa trong trái tim em

Khi em ngồi bên hồ



Khi em ngồi bên hồ
Hàng liễu đổ dịu dàng xuống vai
Em thấy phố phường rất chật
Và lòng mình rất rộng

Khi em ngồi bên hồ
Khoả bàn tay lạnh giá
Nghe nhịp nhịp mùa đi
Và đâu đây có tiếng thì thầm
Cây cỏ gọi tình yêu
Mà sương chiều đẫm thế
Khi em ngồi bên hồ gọi tên anh rất khẽ
Bỗng đâu kỉ niệm ùa về
Có ai đó hát ở đầu con phố
Rằng thời gian chìm ở đáy hồ
Rằng mùa xuân còn đọng một chút thu
Hoa cúc tím đã vàng trong nỗi nhớ
Thôi đừng tiếc thương những chiều muôn năm cũ
Bụi trường chinh đã phủ gương mờ

Khi em ngồi bên hồ
Niềm vui không ra đi
Nỗi buồn không ở lại
Và anh ngưng đọng
Một giọt chiều vương xuống, trôi qua ...

Gió


Bạn không thể hình dung nổi
Đêm qua gió thổi thế nào
Người ta nhìn thấy gió
Đuôi cứng dài và mắt như sao.

Không có gì làm gió lạc đường đâu
(Kể cả nguyện cầu và bỏ phiếu)
Gió ào đến túp lều
đến con thuyền đơn chiếc
Đến vườn cây, đến những gì cần thiết
Gió phá đi, mà gió chẳng biết gì

Cho đến sáng nay họ trói gió đem về
Họ bất ngờ bắt được
Gió đang lang thang trên đồng lầy thược dược
Gió đang mơ màng
như những kẻ đang yêu.

N.Ghiden - Cuba

Lưu Văn Kha dịch

Quà tặng


Có lần anh tặng em
Tia nắng rạng đông
Tia nắng rạng đông không của ai cả
Tia nắng rạng đông ai cũng nhận của mình
Nhưng đó là quà tặng của anh
Điều này chỉ mình em biết được

Có lần anh tặng em
Giọt mưa màu xanh
Trong cơn mưa lênh láng ngõ
Mưa thừa thãi với mọi người
Mưa nhàm chán với mọi người
Nhưng giọt mưa rơi theo chéo áo
Là quà tặng của anh
Điều này cũng mình em biết được

Chỉ mình em biết
Bí mật một thoáng tương tư
Bí mật một lần chớp mắt
Bí mật một nửa giường lạnh

Chỉ mình em biết
Tình yêu không thể giải thích được
Và đó là điều bí mật
Của tình yêu chúng mình


Bất chợt


Bất chợt bình minh, bất chợt rừng.
bất chợt chim kêu và lá rụng
bất chợt trời xanh và mắt biếc
bất chợt thời gian cuống quýt ngừng

Bất chợt sông im và cỏ mượt
lá lơ ngơ lá giữa từng không
ta lơ ngơ bước mà không bước
bất chợt rừng nghiêng ánh mắt trong

Bất chợt tình yêu từ ngọn cỏ
như bướm theo đàn bay nhấp nhô
lá đợi chờ ai mà lá đỏ
rừng đợi chờ ta, bát ngát mơ

Bất chợt con đường trơn trợt ướt
ngừng lại mà nghe tiếng thác reo
ước ta bất chợt là con bướm
đậu giữa rừng cây
bất chợt
yêu...

Ngày dịu dàng




@Bonbon: Avatar này cũng không buồn lắm đâu , vì tâm trạng của P đang như bài thơ này. Nhưng nghe BB nói thế thì P thay hình khác cho hợp tình hợp cảnh

-------------------------------------------------

Ngày dịu dàng
Em thôi xòe tay
Hứng những giọt nước nhỏ xuống từ mái hiên
Ngày không ưu phiền
Em hát trong veo bằng thanh âm của gió
Tôi thả vòng xe giữa con phố nhỏ
Tự dưng vui
Cất chiếc áo trắng sọc nghiêng
Thay bằng bộ váy hoa rực rỡ
Em cũng điệu đà
Cài lên tóc một nụ hoa
Những con chim tung cánh dưới bầu trời bao la
Không phải trốn mưa
Lấy mỏ hân hoan gắp từng hạt nắng
Trời rất xanh và bồng bềnh mây trắng
Ngày dịu dàng trôi


Hãy để mùa hè yên nghỉ


Đường phố hôm nay mùa đông
Sao áo em mùa hạ?

Những sọc áo xanh cuộn sóng
Em mang trên ngực biển đầy.

Biển những ngày hè đẹp lắm
Ngày nào tìm biển ta say.

Nhưng mùa hạ đã ra đi
Chân trời xa không ngấn nắng

Sao em còn mang áo mỏng
Có còn mùa hạ nữa đâu

Sao em làm lòng ta đau
Nhớ ngọn lửa đã tắt

Chắc biển ngoài kia cũng xám
Lạnh co những sóng rộng dài

Ngực em cao làm tức ngực
Hãy chôn dưới lớp áo dầy

Đường phố hôm nay mùa đông
Hãy để mùa hè yên nghỉ

Get this widget | Share | Track details

Nhạt nắng


Tháng Chín bao giờ không như mùa thu

Hàng me ấy lá đã vàng màu nhớ

Ngôi nhà ấy ngói đã vàng màu phố

Như lòng anh giờ đã cũ hơn xưa

Tháng Chín bao giờ không gặp trời mưa

Anh ướt áo một mình trong góc tối

Con sẻ gầy xù cánh ướt bên chân

Tháng Chín nào không mây bâng khuâng

Và hoa tím rụng xuống lòng bất chợt

Ai khăn áo trong một ngày chớm lạnh

Không là em mà vẫn cứ là em

Tháng Chín nào trời chẳng thấp hơn

Anh xuống phố gió mùa rơi trên áo

Gió có thổi qua nhà em không đấy

Sao mùi hương quen quá thoảng qua lòng

Tháng Chín nào không lá rụng đầy sân

Anh vẫn quét gom như ngày hò hẹn

Em đã vắng – khói lên trời hiu quạnh

Khói tan đi – như chuyện cũ tan đi

Và để lại một mình anh trên phố

buồn chẳng rõ và vui gì không rõ

lặng lẽ cầm chiếc lá nhặt bâng quơ

lặng lẽ cầm chút nắng giống ngày xưa

còn sót lại trong một chiều rất nhạt

Thơ nhặt

Hãy thức giấc vào buổi sớm tinh mơ
Bình thản đi trên con đường xanh ngát
Soi mình vào tiếng chim trong vắt
Sẽ gặp ngày làm việc say mê

Hãy trò chuyện với những nụ cười chưa từng biết hoài nghi
Trên cánh đồng lam lũ
Giọt mồ hôi trĩu vàng bông lúa
Sẽ hiểu giấc ngủ tròn

Hãy giúp những người chung đường
Khi họ ngã
Gánh giùm nhau chút buồn vui dẫu còn xa lạ
Để thấy yêu thương con người

MỘT HẠNH PHÚC IM LẶNG


Buổi sáng tôi đi qua những con đường ướt sương mù

dù mặt trời đã nóng

bầy chim trên ngọn cây vẫn ríu rít hót giữa âm thanh

ồn ào của tiếng xe

những chiếc rèm che cửa sổ nhiều ngôi nhà chọc trời

vẫn còn khép kín



Tôi đi qua nỗi u uẩn của đêm tối để chạm vào bình minh sáng trong

đặt cây nỗi buồn trước gió

và lắng nghe hơi thở của sự vỗ về lan tỏa vào tim

..................

Trong mọi ồn ã náo động của những hạnh phúc phô trương

hạnh phúc giả dối và nghi hoặc

hạnh phúc tôi im lặng che rèm

làm một giọt sương buổi sáng

êm đềm đi qua tất cả tháng năm...


<Trích "Một hạnh phúc im lặng">

Ấm nồng


Xin anh đừng là mây bay
Suốt đời em không với tới
Xin anh đừng là con suối
Bởi nguồn sẽ đổ về sông

Xin anh đừng là vừng đông
Cho em chói lòa đôi mắt
Xin anh đừng là khoảnh khắc
Để rồi tan biến hư vô

Anh đừng là ngôi nhà to
Để em đi qua ngần ngại
Anh đừng là bờ, là bãi
Đổi thay dâu bể cuộc đời

Anh cứ là anh, thế thôi
Ấm nồng vòng tay thân thiết
Nơi em gục vào quên hết
Khổ đau cơ cực đời thường



NHẮN NHỦ



Anh đừng nói gì thêm nhé
Để em tự biết thì hơn
Em sợ những lời hoa mỹ
Mà đời thì lại giản đơn

Mùa xuân có nói gì đâu
Mà lá, mà chồi cứ biếc
Mà hoa cứ tươi thắm thiết
Mà trời cứ thăm thẳm xanh

Đừng nói gì thêm nhé anh
Chúng mình bên nhau tin cậy
Tình yêu như mùa xuân ấy
Lặng thầm tươi tốt cho nhau.


Yêu lại từ đầu



Rừng đang mùa thay lá
Loài người đang yêu nhau
Tôi đang mùa chay tịnh
Sống bằng hơi thở đầu

Đã qua đi ngày cũ
Đã xa xăm bóng người
Đã thanh tân trở lại
Lòng bình yên lên ngôi

Xin tình yêu đừng đến
Như nước lũ về sông
Hãy là giọt sương trắng
Đọng trên cánh hoa hồng

Xin người yêu đừng thấy
Một phần xưa trong tôi
Hãy nhìn vào đôi mắt
Hãy hôn lên đôi môi

Hãy yêu tôi trẻ nhỏ
Hồn nhiên và trong lành
Chuyện cũ tôi buồn lắm
Kể ra đây không đành

Rừng qua mùa thay lá
Loài người vẫn yêu nhau
Đã hết mùa chay tịnh
Tôi yêu lại từ đầu!



KHI ANH Ở XA


Trong giấc ngủ không anh mà vẫn có anh
những sợi tóc của em êm và mềm
trên bờ vai chờ đợi

Giấc ngủ đu đưa như ru
Nơi em đi theo anh qua những con đường
những ngõ hẻm
nơi đồi núi nơi biển xanh
nơi con đường rừng già đầm bụi
nơi em vừa là đứa trẻ vừa là đàn bà
trong nũng nịu và âu yếm

Anh vừa là đứa trẻ vừa là đàn ông
trong ngọt ngào và ích kỷ
anh đem cho em đoá hồng này
chiếc gai này
hồn nhiên như tình yêu


Những lúc anh ở xa và em không anh
gió như lẫn mùi mồ hôi của anh bên cạnh
nắng như lẫn hơi ấm da thịt anh bên cạnh
đưa em qua bớt một ngày

Giấc ngủ với tiếng hát âm vang từ phương trời nào
những lá thư kể đủ chuyện trên trời dưới đất
nào ai biết giữa anh và em
có điều gì sâu thẳm ?

Em một mình rúc sâu trong hạnh phúc
không anh mà vẫn có anh ...

Mãi mãi ngày đầu tiên



Cần những nhành hoa mới
Nở cho anh và em
Cần những tuần trăng mới
Đưa ta vào trời đêm...
Tình yêu không dừng lại
Không sa vào thói quen
Tình yêu luôn luôn mới
Như những ngày đầu tiên

Cần có những hờn dỗi
Để nhớ và để quên
Cần có những gặng hỏi
Để nghi ngờ hờn ghen!
Cần những bài ca mới
Để hát về niềm tin,
Cần những chiều ngóng đợi
Cả con đường chờ em...

Tình yêu không dừng lại
Không sa vào thói quen
Ngày qua rồi ngày tới
Tốt thêm và đẹp thêm
Tình yêu luôn luôn mới
Mãi mãi ngày đầu tiên...

Cỏ Hoa Cần Gặp

Có thể chấm dứt được rồi những nụ cười giễu cợt
Rằng những ai nói về cỏ hoa là những kẻ
không chạm hai chân trên mặt đất này
Anh vẫn đến thăm em bằng bước chân có thật
Vẫn không quên chùm hoa cúc cầm tay
Anh không dửng dưng trước hạt gạo khó khăn ngày hai bữa
Anh không quên những vất vả đời thường
Anh biết rõ những giọt nước mắt em đôi khi thành chất độc
Nhỏ xuống lòng mình loang lổ vết thương
Nhưng anh vẫn cần nói cùng em về hoa cỏ
Về những vòm me không ai có thể đốn mất của mình
Về những chiếc chuồng bồ câu màu hồng trên mái ngói
Về tím đỏ ráng chiều,
Về vạt nắng bình minh...
Dẫu hoa đã từ lâu không có mặt trên những bàn ăn đạm bạc.
Dẫu bóng mát vòm me chưa che tròn lưng
những đứa trẻ con lượm rác ven đường.
Dẫu đã xuất hiện quá nhiều kẻ vác súng săn
tìm bầy chim thành phố.
Và có người lạnh nhạt nhìn nhau nhân danh áo cơm
Thì những kẻ mơ mộng còn rất cần đấy chứ
Anh sợ vật giá leo thang nhưng cũng lo vầng trăng
không mọc nữa đêm rằm
Hay sợ trăng đã mọc rồi mà đầu anh vẫn cúi
Bởi trái tim mình đã thành đá tảng rêu phong
Nên anh vẫn muốn nói cùng em về hoa cỏ
Ta xanh xao - nhưng hãy rất con người
Ta phẫn nộ - nhưng chớ thành trái độc
Ai vấp ngã ven đường, không một giọt lệ rơi
Không một giọt lệ rơi vì mắt nhìn ráo hoảnh
Vì mắt đã lạnh tanh những dung tục đời thường
Nên anh cứ muốn nói hoài về hoa cỏ
Để còn biết giật mình khi chạm một làn hương

01/10/1986

Nụ cười



Qua sông bỗng gặp nụ cười
Vớt lên lại sợ thuyền tôi chòng chành
Thả trôi, thì lại không đành
Thôi thì như áo quên cành hoa sen

Hôm sau qua ngõ người quen
Trầu têm còn đó mà em đâu rồi
Tôi đem tình cũ ra phơi
Tình cờ bỗng gặp ai rơi nụ cười


Tự khúc



Mượn Xuân một chút mưa phùn
Trả Đông lại chút run run rét về

Mượn Hè chút nhớ xa quê
Trả cho Thu chút lỗi thề cố hương

Mượn Đêm lằng lặng chút buồn
Trả Ngày sốc nổi con đường... chút vui

Mượn trầu cay một chút vôi
Trả cho phụ bạc mấy lời dối ngoan

Mượn trời một chút đa đoan
Câu thơ mình trả cho ngàn nỗi đau

Mượn thăng trầm chút bể dâu
Trả cho mỗi bước cơ cầu - thiên di

Vui buồn mượn bốn mùa đi
Trắng tay ngày tháng trả gì, hỡi em?

Vòng Tròn

Hình như là gió rung cây
Hình như có đám mây bay về trời
Hình như em đã yêu tôi
Hình như tôi lại...yêu rồi người ta
Và hình như
Hình như là...
Người tôi yêu yêu người ta mất rồi.

Hình như mây lại lìa trời
Thẫn thờ về chật ngõ tôi chiều này
Hình như là cây lung lay
Rủ rê chàng gió đặt bày chuyện rung
Hình như là một vô cùng
Vòng tròn xoay đến nghìn trùng
Xoay...
Xoay...

MỎI GÁNH MÙA THU

Thôi người
mỏi gánh mùa thu
Câu thơ lỡ vận,
câu ru lỡ tình
Cũ rồi câu hát trúc xinh
Mười hai bến nước thương mình , mình đau
Vườn xưa
khuyết một giàn trầu
Chiều xưa
úa một buồng cau qua đò

Dòng sông vắng nỗi hẹn hò
Mái chèo gác nhịp sóng lo sông dài
Thôi người
ai nhớ thương ai
Mùa thu
cũng đã rơi ngoài lá rơi

Ca Dao Mùa Thu



Ta chơi với cỏ chiều nay
Khóc đàn châu chấu vội bay về trời

Nhờ trăng tìm cỏ hoa tai
Duyên ta đeo cỏ đi hài lá sen

Xé mây một giải thắt lưng
Gió bay hoa lý rưng rưng nhớ người

Buồn đem ra ngõ ta phơi
Cho người nhìn thấy đôi lời người quên

Hiểu


Bây giờ tôi mới hiểu tôi
Hiểu trong đêm tối ra ngoài sớm mai
Hiểu một rồi lại hiểu hai
Hiểu cay đắng với ngọt bùi thời gian
Hiểu mình sao quá vội vàng
Đem lời yêu biến trăm ngàn nỗi đau
Hiểu lòng trong đục nông sâu
Lục bình trôi cứ qua cầu như không...
Giờ thôi ở phố mênh mông
Thấy trong xa lạ người đông vô thường
Tôi như cọng cỏ giọt sương
Hiểu thêm chút bụi ven đường người đi...

Quán Thời Gian

Mời em vào quán thời gian
Khuấy ly ký ức uống làn hương xưa
Mời em vào quán không mùa
Ta chia nhau ngọn gió lùa rét căm
Mời em vào quán không năm
Để nghe nhớ khóc ướt đầm ngón tay
Mời em vào quán không ngày
Để xem trời thả heo may, để buồn
Đắng lòng môi chạm yêu thương
Thời gian quên bỏ muỗng đường đó em !

Học quên để nhớ


Học Quên để... nhớ cho nhiều
Học hờn giận để... cưng chiều đấy thôi

Học lẻ loi để... có đôi
Học ghen là để... cho người thêm yêu

Em thì xa vắng bao nhiêu
Tôi đành học cách nói điều vu vơ

Học sắc sảo để... dại khờ
Học già dặn để... ngây thơ thuở nào

Tôi giờ còn lại chiêm bao
Cố trần tục để... thanh tao kiếp người

Mải mê học khóc cho... cười
Quên hờ hững để cùng người đam mê...

Phiêu lưu ...

Chợt thèm nắm một bàn tay
Để không còn thấy tháng ngày mênh mông
Tôi đi về phía hư không
Hóa thành hạt bụi dưới lòng đại dương ...


BÙA LÁ


I
Lá vàng tôi thả bùa mê
Cho ai nhặt về làm chút duyên chơi
Lỡ làng mười tám đôi mươi
Tôi đi chợ muộn kiếm cơi trầu già
Tơ vương tóc rối chân gà
Ai mua tôi bán để mà cầu duyên

II
Đợi Người như đợi trăng lên
Người như chàng cuội - Người quên lối về
Đêm dài đêm thả bùa mê
Cho con đom đóm bờ đê lạc đường

III
Buồn tình ngồi ngắm trăng suông
Chẳng ai thương đến thì thương lấy mình
Lá rơi lạc xuống sân đình
Bùa yêu tôi thả - cho mình tôi... yêu


HOA TÍM BỜ RÀO

Anh nông nổi mà giếng khơi
Em sâu sắc thế chỉ cơi đựng trầu
Người xưa có lỗi gì đâu
Chỉ buông câu ví làm cầu thế thôi
Sợi dài em nối gầu đôi
Giếng sâu vục xuống thăm lời cổ nhân
Ai ngờ giếng cạn như sân
Tiếc dây tiếc ánh trăng ngần dưới ao
Thương hoa tím dại bờ ao
Tôi ra đưa cánh hoa vào lời ru.


Mùa xuân đánh rơi tình yêu


Mảnh tình như áo vắt vai
Chót rơi đâu mất tìm hoài chẳng ra.

Chắc là rơi chẳng đâu xa
Chắc ai đã nhặt đem về nhà phơi.

Áo kia giờ đã cũ rồi
Riêng ta thương mến, riêng người dửng dưng.

Chẳng cay sao gọi là gừng
Ta xin gió đấy, gió đừng rung cây.

Mùa xuân tiếng hú gọi bầy
Ta ngơ ngác giữa chốn này tìm ai.

Người đi khuất nẻo đường dài
Đầu không ngoảnh lại- tình phai lâu rồi.

Cũ ta nhưng lại mới người
Không mưa mà lạnh gấp mười lần mưa



Không đề

Dãy phố này tôi đã thân quen
Đã thân quen ngôi nhà mái thấp
Nơi có đụn rạ xanh đổ lật
Dây điện chạy qua dưới cửa sổ nhà
Từng có nơi đây những tai hoạ nặng nề
Những năm bão dông, tinh thần suy sụp
Tôi nhớ về tuổi thơ nơi làng nhỏ
Tôi nhớ màu xanh ngút mắt đồng quê
Không mua danh, không kiếm tìm yên ổn
Mọi dấu hiệu vinh quang đều vô nghĩa với ta
Nhưng bây giờ nếu như ta nhắm mắt
Chỉ hiện lên thân thuộc ngôi nhà
Thấy trận mưa xanh mát rượi khu vườn
Tháng Tám bò trên dây leo chầm chậm
Cây đa ôm trong vòng tay xanh thẫm
Những đàn chim ríu rít ồn ào
Và tôi yêu căn nhà gỗ biết bao
Đau âm ỉ nếp nhăn trên thân gỗ
Những đêm mưa bập bùng bên bếp lửa
Bài hát của chúng tôi bao hoang dại lạ kỳ
Giọng bổng trầm và nức nở điều chi
Như về kẻ còn đây, như về người tử trận
Anh có thấy chú lạc đà bằng gạch
Trong miên man đồng vọng tiếng mưa buồn?
Anh thấy hiện về những miền đất xa xăm
Giấc mơ khác và những mùa hoa khác
Ôi Apganitxtan vàng mênh mang dải cát
Và Bukhava lóng lánh thuỷ tinh cườm
Đã biết rồi những xứ sở mến thương
Tôi đã đến trên con đường rộng lớn
Tôi chỉ muốn về làng quê trìu mến
Khi cảm thấy mùi quyến rũ của đồng quê
Nhưng giấc mộng dịu dàng vẫn lặng lẽ cháy lên
Tất cả đều tàn phai trong xanh mờ khói tỏa
Một thế giới cho em là cánh đồng ngả rạ
Một thế giới cho em ngôi nhà gỗ trong hồn

Có phải em mùa thu Hà Nội

Tháng Tám mùa thu lá khởi vàng chưa nhỉ.
Từ độ người đi thương nhớ âm thầm.
Có phải em là mùa thu Hà Nội.
Tuổi phong sương ta cũng gắng đi tìm.
Có phải em mùa thu xưa.

Có bóng mùa thu thức ta lòng sang mùa.
Một ngày về xuôi chân ghé Thăng Long buồn.
Có phải em là mùa thu Hà Nội.
Ngày sang thu anh lót lá em nằm,
Bên trời xa sương gió bay.

Thôi thì có em đời ta hy vọng.
Thôi thì có em sương khói môi mềm.
Có phải em là mùa thu Hà Nội.
Nghe đâu đây lá ướt và mi xanh.
Nghe đâu đây hồn Trưng Vương sông hát.

Có chắc mùa thu lá rơi vàng tiếng gọi.
Lệ mừng gặp nhau xôn xao phím dương cầm.
Có phải em là mùa thu Hà Nội.
Nghìn năm sau ta níu bóng quay về.
Ôi mùa thu của ước mơ.


(1995) Thơ Tô Như Châu - nhạc Trần Quang Lộc

Dạ khúc

Tình yêu mỏi mệt rồi
ngủ đi em
như con sơn ca trên cánh đồng hoang hóa
như con cá măng nghiêng giấc ngủ giữa khóm lau

Ánh mắt vẫn đầy trăng
ngủ đi em
như người dân chài Xômali trong giấc ngủ yên lành
vẫn gác một chân lên mặt trời
và giấc ngủ mạn thuyền bồng bềnh cơn gió thoảng

Hai ta
người này là giấc ngủ của người kia
là nước, là sông
là của nhau một mái chèo
chao đưa trong giấc mộng
ngủ đi em

V. BASƠ (Đức)

Biển, Núi, Em Và Sóng

Xin cảm ơn những con đường ven biển
Cho rất nhiều đôi lứa dẫn nhau đi
Cám ơn sóng nói thay lời dào dạt
Hàng thùy dương nói hộ tiếng thầm thì

Anh như núi đứng suốt đời ngóng biển
Một tình yêu vươn chạm tới đỉnh trời
Em là sóng nhưng xin đừng như sóng
Ðã xô vào xin chớ ngược ra khơi

Anh như núi đứng nghìn năm chung thủy
Không ngẩng đầu dù chạm tới mây bay
Yêu biển vỗ dưới chân mình dào dạt
Dẫu đôi khi vì sóng núi hao gầy...

Cám ơn em dịu dàng đi bên cạnh
Biển ngoài kia xanh quá nói chi nhiều
Núi gần quá, sóng và em gần quá
Anh đủ lời để tỏ một tình yêu

Anh bắt đầu từ em

Như trời xanh bắt đầu từ ánh sáng
Cứ mỗi ngày anh lại muốn gặp em
Như mỗi ngày đêm lụi nắng ngời lên
Chiều bâng khuâng khi hoa tím lại nở
Anh muốn bóp trái tim mình đến vỡ
Anh muốn tìm điều dễ ghét trong em
Tìm được rồi anh lại thấy yêu thêm
Mỗi con đường, mỗi bậc thềm khóm lá
Mang tình yêu, thành tình yêu tất cả
Mỗi việc anh làm là một đóa sương mai
Mang hình em như mang ánh mặt trời
Khi chưa gặp em anh mới sống một nửa cuộc đời
Chưa biết sự đắng cay ngọt ngào và lạnh lùng bốc lửa
Ta chẳng thể nào không trở thành nhau
Đêm mọc sao lên trời mở chiều sâu
Đến bây giờ từ đâu không nhớ nữa
Buổi sáng mai nao lại chẳng ban đầu.

Khi anh đi bên em

Bầu trời sao bớt lạnh trong đêm
Từng giọt ấm đậu trên vòm lá
Gió đi qua để lại hương cây quả
Khi anh đi bên em!

Muốn con đường dài thêm
Nghe hết chuyện không đầu không cuối
Hàng điện đứng bao đêm, bao tuổi
Chẳng vô tình em khẽ nhắc tên.
Khi anh đi bên em!

Khi anh đi bên em!
Thân thiết hàng cây
Thân thiết ngọn đèn
Công việc của ngày dịu dàng
Phố nhà của đêm ấm áp...

Những con đường - con đường thân thiết
Khi anh đi bên em!

Lặng Lẽ


Chỉ có em
Phần mạch đập lặng lẽ cuộc đời anh
Nơi ẩn náu những kỷ niệm dầu dãi
Chỉ có em
Hoàng hôn còn một chỗ dựa
Con đường ghi tên ngày về.

Những người quen ngày càng lạ đi
Họ quần tụ rồi xuôi ngược
Chỉ có em như giọt nước mắt
Nằm sâu trong người anh.

Em như con chuồn chuồn ngày ấy
Bay qua ánh sáng một nàng tiên
Anh nhón bắt và gìn giữ
Bằng mỗi sợi tóc của mình.

Mùa thu yên lặng, mùa hè yên lặng
Mùa đông cũng dịu dàng hơn
Anh luôn luôn là người đi xa trở lại
Tóc em bụi, mặt đầy bụi
Chỉ qua gương mặt em mà nhận ra khuôn mặt chính mình.

Quà Tặng


Anh gửi tặng em tiếng chuông đồng hồ điểm
Để hai nơi cách xa nhau ta cùng thức dậy lúc đêm khuya
Thầm hỏi về những tháng năm đã sống
Hạnh phúc thường đến kèm theo những nỗi sợ hãi
và anh sợ đến một ngày
Hạnh phúc biến thành nỗi bất hạnh
Anh gửi tặng em một khoảng trời đêm những rặng thông và gió
Để nhớ cuộc đời đã một lần
Xích chúng ta lại gần nhau
Biết bao năm nó vẫn giữ chút dịu dàng nơi mắt em
Như một lý do để sống
Để vượt qua những cảnh đời thô bạo
Anh gửi tặng em trang sách nói về lòng đất
Để biết những điều qúy báu thường ít lộ ra ngoài
Xin em cùng tin rằng giữa nhưng thứ ồn ào và những kẻ ồn ào
Luôn có những người lặng lẽ
Lặng lẽ như bông hoa như niềm hy vọng

Đối mặt với đời thường

Con chim tránh cơn mưa
Vội vã bay về tổ
Con gà đi kiếm mồi vất vả
Trời tối rồi cũng về ổ nghỉ ngơi
Còn riêng em, anh ơi !
Em biết trốn vào đâu cho khỏi nhớ
Em biết trốn vào đâu cho khỏi khổ
Nỗi cô đơn năm tháng cứ giày vò
Em thấy sợ mỗi bận về nhà
Mở cửa ra...
Anh vắng!

Chiếc giường chông chênh...
Chiếc bàn chông chênh...
Chiếc ghế chông chênh...
Tất cả như mới chỉ có nửa mình
Còn nửa kia...
Anh vắng !

Em đối mặt với ồn ào của đời thường
Chẳng nhàn hạ gì hơn con gà đi kiếm ăn
Con chim đi tha rác
Chỉ riêng có một điều mãi vẫn chưa quen được
Là nỗi cô đơn năm tháng cứ giày vò

Em - Người con gái làm thơ
Xin đừng trách
Sự đa cảm nhân đôi
Nỗi buồn nhân đôi
Và niềm vui cũng nhân đôi nốt
Sống thái quá
Dù ở cực này hay cực khác
Trái tim thường dễ đau...

Giữa cuộc đời ồn ào
Người với người bán mua đổi chác
Như con chim tha rác
Như con gà kiếm mồi
Riêng có một điều không thể quen anh ơi !
Là khi mở cửa ra...
Anh vắng !


Nỗi nhớ

Như trẻ con chơi trò "tay không tay có'
Em giấu nỗi nhớ trong lòng tay
Nỗi nhớ ngọ ngoạy đòi nghiêng trên trang giấy
Em đành giấu nỗi nhớ vào thơ
Thơ buông dài tiếng thở
Giấu nỗi nhớ vào đêm
Đêm càng lạnh lùng hiu hắt

Có thể giấu nỗi nhớ từ đáy mắt
Bằng những tiếng cười
Có thể giấu nỗi nhớ trên môi
Bằng màu son tươi thắm
Nhưng, tự cõi lòng sâu thẳm
Em không biết giấu nỗi nhớ vào đâu
Trong tim, nỗi nhớ ứa giọt sầu
Ơi nỗi nhớ không màu
Sao rất thực
Làm nhói đau lồng ngực

Chiều nay,
Em gởi nỗi nhớ vào chiếc lá
Thả xuôi theo dòng
Anh có nhận được không?


Gió


Có phải tại gió chăng
Gió mất ngủ suốt đêm gõ cửa
Gió lang thang không nơi trú ngụ
Gió yếu mềm tay lá vuốt ve

Có phải tại gió chăng
Bao cuộc hẹn không về
Trăng đơn chiếc suốt đời ân hận
Gió tạt khói cay mắt người sưởi ấm
Anh thành người mắc nợ với chia phôi

Có phải tại gió chăng
Ngồi với một người, nghĩ đến một người
Nhàm chán thấm vào những gì thừa thãi
Có phải tại gió chăng
Tình yêu tôi lầm lỗi
Hay tại anh chăng, hay tại em chăng.

12-9-2004


TỬ VI TRĂNG



Nếu trăng mọc thành đôi thì nhân gian sáng quá
Thêm hàng triệu vì sao trăng vẫn không mất đi vẻ dịu dàng của lụa
Đêm phập phồng nhịp thở
Trăng khuyết rồi tàn
và tròn rồi lại khuyết
Bình thản trăng đi...
Không một ý thức số phận nào lại lạnh lùng đến thế
Trăng thờ ơ soi nỗi buồn của mình
sáng trong
Hạnh phúc bất hạnh
Không có hiu quạnh nào lại điềm nhiên trôi
vòng trôi thời gian..
Tự cứu chữa sự tật nguyền của mình
Những ngọn nến trời đã thắp
và tạo hoá hà khắc nghiêm cấm
Không phải bằng lời
Nên giữa mênh mông trời...Trăng đành chịu mọc...một mình thôi.

Quán vắng, những lối đi ướt lạnh



Thôi đừng dịu dàng
em sẽ đánh rơi mình
chiều sẽ không còn hoàng hôn
những đường chim chao vội.

Số phận đã dồn đuổi hai ta
một màu trời, một màu sao
một sợi dây vô hình thắt buộc

Hai thế giới
cứ vọng vào nhau.

Tự băng bó tổn thương bằng thời gian lặng
em rồi sẽ bước qua tình yêu em
như bước qua nấm mồ
của một người từng thân thiết.

Những viên đá trong ly café đang tan ra
nuối tiếc tiếng lanh canh
nhưng tan ra là số phận.

Thôi đừng dịu dàng
em hứa mà
sẽ không rơi nước mắt
phút chia tay.

Ngày hôm qua



Ngày đã qua còn chưa kịp qua
Vệt mưa ướt nhờ nhờ lưng chim sẻ
Tiếng bước chân vụng đêm vọng khẽ
Nắng bần thần trên ô nấm nâu non

Ngày đã qua dài hơn
Giãy giụa như nằm trong lưới
Lá ngã xuống mặt đường
Ta mòn như đá suối

Ngày đã qua ở lại trong vườn
Dưới gốc bằng lăng vừa chặt
Ta sập cửa trước Ngày Hôm Nay khi vừa rõ mặt
Nhựa vẫn ròng ròng xuống đất ta

Ngày đã qua?
Ngày đã qua chưa qua



Câu thơ xưa đã tàn từ lâu

Câu thơ xưa đã tàn từ lâu
Giữa chúng mình cũng có còn gì nữa đâu
Dẫu cơn mưa từng gợi về những gì đã cũ
Đôi khi còn chút hờn ghen…
Giả dụ bây giờ anh lại gặp em
Thì cũng chỉ là mộng mị
Bốn năm hằn lên từng nếp nghĩ
Làm sao tìm được em xưa…
Cuộc đời thế mà cũng hay
Khế đã thôi buồn như khóc
Tình xưa xanh như lá mỏng
Chỉ vừa đủ để nhớ thôi.
Giọt rượu bên lề
Đã cũ,
Đã xa xôi…
Hương xưa không buốt nỗi ta rồi
Có soi gặp mình qua đáy cốc
Trùng trùng nỗi nhớ cũng thường thôi.

Chỉ những chiếc lá mới biết…

Có những năm tháng của chúng ta
rơi theo mùa lá trước hiên nhà
rơi không chạm đất
để những cuộc hồi sinh chưa bao giờ có thật
thì làm thế nào biết chúng ta trưởng thành hay mãi mãi trẻ con?

Thỉnh thoảng chúng ta đứng trong buổi chiều bình yên
giữa thành phố xa lạ
và tự hỏi giá như có thể
chọn lựa làm 1 chiếc lá vàng chạm đất
hay xanh tươi mãi trên đầu ngọn gió
chúng ta sẽ chọn lựa ra sao?

*

Có những mùa lá trước hiên nhà
theo năm tháng của chúng ta rơi về đâu
những chiếc lá vừa xanh non đã lìa cành
những chiếc lá sống đến úa vàng rồi rơi chạm đất
những chiếc lá vừa chớm niềm vui đã nhìn ra mất mát
những chiếc lá mà khổ đau song hành cùng hạnh phúc…
có ai biết?

Đôi khi chúng ta ngồi lại với bóng của mình
ngay giữa đám đông vội vã nhìn nuối tiếc
và tự hỏi giá như có thể
chọn lựa làm một chiếc lá giữa nắng mưa hay nép vào một góc nhỏ
chúng ta sẽ chọn lựa ra sao?

*

Có những mùa lá trước hiên nhà
theo năm tháng của chúng ta rơi thật mau
không kịp nhớ mình đã sống
những chiếc lá chưa bao giờ mọc ra
làm sao biết cảm giác chạm đất
những chiếc lá chưa bao giờ đi qua những ngày mưa
làm sao biết cảm giác của một tia nắng
những chiếc lá chưa bao giờ thật sự úa vàng
làm sao biết cảm giác của úa vàng (đã sống trọn một đời lá…) không hề là cay đắng…
làm sao biết cảm giác của tất cả những điều này?

Lúc nào đó chúng ta muốn rẽ ngang con đường đang bước đi
ngay khi hình dung về đích đến
và tự hỏi giá như có thể
chọn lựa làm một chiếc lá đúng nghĩa một chiếc lá hay một chiếc lá không có gì để nhớ
chúng ta sẽ chọn lựa ra sao?

*

Có những năm tháng của chúng ta rơi theo mùa lá trước hiên nhà
Nhìn- đẹp- biết- bao…
(còn chuyện chúng ta có chấp nhận trả giá để rơi chạm đất
có lẽ chỉ những chiếc lá mới biết….)?

<Blog Giày đỏ>

THU KHÚC

For nothing

Lũ bướm chiều hôm bay qua thềm cửa

đợi trăng về

phá cỗ trung thu

áo em nhiều màu như đèn kéo quân

không kéo được niềm vui chỉ toàn nỗi nhớ

bâng khuâng tháng bảy gọi mưa về

Lịch năm nhuần trung thu già thêm một tháng

thu có dài kỷ niệm

dài cho hết mùa trăng

dẫu thu Sài Gòn không lá vàng thao thức nhớ mong

lá xanh cứ rủ nhau xuống phố

hàng me ướt mưa đêm chau mày nhẹ thở

lời tình thánh thót bước chân đi

Lời mưa hay lời em

chào hạnh phúc của mùa thu cũ

bàn tay lạnh thèm bàn tay ấp ủ

anh có về cho giấc ngủ xôn xao

thu Sài Gòn không có lá vàng đâu

mây xám giăng giăng mây buồn mây biết nói

lá xanh vẫy như ngón tay em gọi

cổng nhà ai hé mở đợi trăng về

Cổng nhà ai mùi nguyệt quế nở khuya

bay vào hồn em để ngỏ

hoa có dựng nên trường thành cổ

quét mùa thu lá mục

ủ mối tình xa xưa?

Sài Gòn bây giờ anh đã quên chưa

lá xanh vẫn rủ nhau xuống phố

trăng chưa mọc nên trăng chưa hề vỡ

như hồn em sáng rỡ một thu nào

ôi thu Sài Gòn không có lá vàng đâu

mưa tháng bảy kéo dài sang tháng tám

lũ bướm chiều nhởn nhơ lãng mạn

đợi trăng về...

Em vẫn chờ anh!...

Anh thân yêu bây giờ Sài Gòn thu, cơn bão rớt chạy ngang thành phố đẹp. Bão trong mắt nên mở thành màu tím, bão là mưa nên mắt ướt đợi chờ. Thu Sài Gòn vẫn là thu rất mưa. những hạnh phúc như giòng mưa đổ xuống, những hạnh phúc của một đời gỗ mục, mọc thành cây nấm ngọt giữa trời, như em bao giờ cũng chỉ có anh thôi...

Những chấp nhận đắng cay và thua thiệt , những rạn nứt và trăm điều bi thiết, chảy thành sông thành biển cuốn trôi rừng. Hạnh phúc bỗng là con cá quẫy, theo sóng về vượt chín tầng không. Hạnh phúc như cánh chuồn quả mỏng, ngẩn ngơ bay chờ bão thổi về. Em cuối cùng gói đời cất vội, sợ mai này hồn ngập rêu rong...

Anh thân yêu ngày ấy còn không? Cơn lốc xoáy tròn như bông vụ. Em chẳng phải em mùa thu cũ, mỗi năm mỗi nhìn lại đời mình, thấy bỗng trẻ bỗng già bất chợt, chút nồng nàn bỗng chút thờ ơ. Anh ở đâu tình yêu rực lửa, thành tro than đốt cháy buổi đầu. Thu Sài Gòn vẫn là thu bão, chuyển đến đời những biển nhớ lao đao...

Vẫn biết đời hạnh phúc chẳng bao nhiêu. Cái thoáng chốc của một thời tuổi trẻ, cái dè dặt của tuổi già rớm lệ, cái mênh mông hiện tại êm đềm. Em bao giờ cũng vẫn là em - là ngọn nến chẳng bao giờ tắt - thứ ánh sáng điềm nhiên hiu hắt - điềm nhiên đi thốc giữa tim người. Anh có lúc thấy mình buốt lạnh, tìm đâu ra ngọn lửa mồ côi?...

Sài Gòn thu về anh thân yêu ơi. Con mắt bão nhìn qua cửa chớp, con mắt nháy tình yêu choáng ngợp, uốn cong em trong hạn hẹp đời thường. Em vo tròn tất cả những nụ hôn, vắt kiệt hết nỗi buồn gởi bão. Bão yên lặng nhận món quà ảo não, còn cho em hưởng chút trăng tàn. Trăng yên lặng soi hồn em xám ngắt, trăng soi hoài mà chẳng thấy anh đâu...

Trăng soi đến bao giờ tìm được đời nhau, và bão rớt lạnh run ngoài thềm cửa. Vai kề vai sẽ cháy bùng ngọn lửa, thu sáng trưng con mắt có anh rồi, thu hồng hoà từng giọt mật lứa đôi, mặc cá quẫy chuồn bay và nến sáng. Mưa cứ rơi đều đều và nhẹ hạt, Sài Gòn thu còn lại có hai người. Sài Gòn thu về anh thân yêu ơi!...