TỬ VI TRĂNG
Nếu trăng mọc thành đôi thì nhân gian sáng quá
Thêm hàng triệu vì sao trăng vẫn không mất đi vẻ dịu dàng của lụa
Đêm phập phồng nhịp thở
Trăng khuyết rồi tàn
và tròn rồi lại khuyết
Bình thản trăng đi...
Không một ý thức số phận nào lại lạnh lùng đến thế
Trăng thờ ơ soi nỗi buồn của mình
sáng trong
Hạnh phúc bất hạnh
Không có hiu quạnh nào lại điềm nhiên trôi
vòng trôi thời gian..
Tự cứu chữa sự tật nguyền của mình
Những ngọn nến trời đã thắp
và tạo hoá hà khắc nghiêm cấm
Không phải bằng lời
Nên giữa mênh mông trời...Trăng đành chịu mọc...một mình thôi.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment