Em kể anh nghe về mọi nỗi giận hờn,
Em kể anh nghe mọi nguồn ân nghĩa,
Anh chia sẻ mọi buồn vui nẻo cũ
Riêng tiếng thở dài em chưa kể cùng anh.
Tiếng thở dài như tơ nhện mong manh,
Giọt nắng lướt qua cũng làm tan biến,
Nhưng đã cháy cả nụ hồng rất hiếm,
Em hái cầm tay lúc bất chợt thở dài.
Cơn đau cát
ReplyDeleteBiển
chưa bao giờ hát
về tình yêu im lặng của bờ.
Sóng
chưa bao giờ tắt
vì cơn đau cát ủ vần thơ.
Cánh hải âu ngày xưa
Đã ngủ quên trong chiều bay mỏi.
Em
chưa bao giờ hỏi
Về ánh mắt ta đầy bóng tối.
Còn ta
chưa từng nói
Về con đường mặt trời đầu vai.
Những nỗi đời hôm mai
Vẫn đi về như cơn đau cát.
Và biển đời vẫn hát
Quên tình yêu
im lặng
của bờ.
Bùi Sỹ Nguyên