Thơ Phạm Thị Ngọc Liên

Ngoảnh mặt lại đã hết lịch



Một năm muời hai tháng ồn ào và câm lặng



Mười hai tháng có nhau không nhau



Bao nhiêu lần ngủ, bao nhiêu lần thức



Bao nhiêu lần khóc bao nhiêu lần cười



Những xuân hạ thu đông



hết mưa lại nắng







Em cũng quay tròn mê mải theo anh



mỗi ngày mỗi giờ



đan tay võng niềm vui của tuổi



hát ru thì thầm lời ru êm



hỡi tình yêu ngủ ngon đừng thức







Hãy ngủ trong tiếng thở thời gian



điều mơ mộng của thời thơ dại



Thời học trò



Thời sinh viên



Thời của những đắng cay ngọt lịm



Ký ức như một ngôi nhà



quá nhiều cửa sổ



Ta đi hoài không thấy vách ngăn







Ngoảnh mặt lại đã hết lịch



Muời hai tháng hành trình chưa xong



Muời hai tháng tìm nhau



Mười hai tháng mất







Ngoảnh mặt lại



không biết có còn gì



trong tim... Tỉnh Thức







Đáng sợ nhất là những lúc anh ca tụng em



Bằng những ngôn từ viết trong sách vở



Bằng ánh mắt vỗ về



Anh nắm lấy sự tin cậy của em



Và sự nhẹ dạ của đàn bà



Sau những lời tỏ tình ngọt dịu







Giá như đừng có phút em ngồi một mình



nhìn đôi mắt trong gương



U uẩn quầng thâm



chất chứa bao điêu tội lỗi



Giá như em biết lặng lẽ rời đi



Lặng lẽ về nơi chốn của mình



Sách vở ban đêm cũng cần đi ngủ



Những lời tỏ tình bay đi







Đáng sợ nhất là lúc ngồi một mình



Ôn lại những ngôn từ đã nghe



Nhìn thấy những phơi bày trước mặt



Dằn vặt chính mình







Đáng sợ nhất là thời gian không ngưng



Ký ức thì tồn tại



Biết trách hờn điều gì khi mình tỉnh thức



Thấy rõ mình đang rơi.



"Sau Bão"



Lũ kỷ niệm trở thành tàn tật



Ta băng bó đời ta bằng câu nói cuối cùng



Người đi qua vùn vụt



Trí nhớ quăng vào hư không.


1 comment:

  1. BÃO RỚT
    Bão đi vào thành phố như anh đi vào đời em
    Dữ dội những lời tỏ tình của gió
    Thác lũ những môi hôn của mưa
    Thoáng chốc đã làm em chìm ngập
    Tội nghiệp trái tim em
    Hồi hộp thở trong tình yêu của anh
    Như mặt đất túi bụi vì những cơn mưa
    và mưa không dứt
    Tội nghiệp thành phố sóng sượt vì những cơn bão rớt
    Nhà nhà lạnh run
    Bão để lại thành phố những vỉa hè mang đầy những vết thương
    Những con đường mòn lở
    Những vòm cây gãy đổ
    Một không gian ướt rợn làn da
    Anh để lại cho em khoảng trống trái tim
    Anh đã mang đi
    Gió lùa vào hun hút
    Gió cuộn thành âm vang tiếng kêu
    Dội từ lồng ngực
    Bão và anh
    Đã đi...

    ReplyDelete